Dung Đóa thề mình không hề cố ý, nhưng sau khi Lạc Nhiễm bước ra từ văn phòng, cô nàng không thể nhịn được khẽ liếc y một cái.
Khóe miệng và môi của Lạc Nhiễm có vết rách, gò má ửng hồng còn chưa hoàn toàn biến mất.
Hú aaa.
Dung Đóa cúi đầu xấu hổ che mặt.
Đương nhiên suy nghĩ của cô nàng vẫn rất đơn thuần, đoán chắc là bị Thượng tướng hôn mạnh bạo quá thôi!
Lạc Nhiễm nhanh chóng đi vào nhà vệ sinh súc miệng, khoát nước rửa mặt thật sạch, không chỉ vì thói sạch sẽ mà là để bản thân lấy lại tinh thần, khối lượng công việc hôm nay rất lớn.
Hừm......
Y tay chống tay lên bồn rửa mặt lưu li, điều chỉnh hơi thở.
Lucas là người mà y thích, là Alpha của y, Lạc Nhiễm đã phải cố gắng giữ mình lắm mới không hùa theo hắn tiếp tục làm loạn.
Dòng chất lỏng chảy qua yết hầu lúc nãy đến bây giờ vẫn còn đọng lại nhiệt độ, lan tràn hơi nóng khắp gương mặt, cổ, toàn thân.
Vặn vòi nước rửa mặt thêm lần nữa.
Y cứ đứng chôn chân ở đó một khoảng thời gian rất lâu, hiện tại Lạc Nhiễm cuối cùng cũng hiểu được nỗi lo lắng của cha mẹ và anh trai với mình.
Quả thật nếu giống như trước kia không có trông ngóng nhớ nhung, chỉ là quan hệ cấp trên cấp dưới bình thường, y có thể tự đặt giới hạn cho bản thân.
Sẽ bớt suy nghĩ nhiều, cũng không quá quyến luyến.
Nhưng giờ......
Sao có thể giống như Lucas nói rằng không nhớ mong gì chứ.
Giây phút y ngồi trên đùi hắn khi nãy, suýt chút nữa đã bật thốt câu, "Hay là anh đừng đi nữa", nhưng khi ý thức bản thân nảy sinh cái loại suy nghĩ ấy khiến y cảm thấy chán nản và áy náy.
Điều mà Lạc Nhiễm nên làm chính là giảm nhẹ gánh nặng cho Lucas, giúp hắn xử lý tốt công ty và phía hậu trường, không để hắn phải lo lắng về sau thay vì trở thành trói buộc của hắn.
Y hít sâu một hơi, lau khô mặt, chỉnh trang cổ áo rồi mới đi ra ngoài.
......
Sáng sớm hôm sau, Lạc Nhiễm lần nữa nhìn theo thân hình cao lớn của Lucas lên chiến hạm.
Lucas đi liền bốn ngày, trong bốn ngày này ngoại trừ giai đoạn trước xuất chinh có trò chuyện một chút thì y không còn nhận được liên lạc nào từ hắn nữa, có lẽ tình hình chiến sự rất căng thẳng.
Mà mấy ngày nay, cuộc điều tra của chính phủ cũng có bước tiến triển vượt trội.
Đại hoàng tử Đế Quốc Chu Minh Vũ, quả thật đã biển thủ công quỹ từ căn cứ quân sự ở Apollo.
Hình tượng của Chu Minh Vũ hoàn toàn sụp đổ.
Phía Chu Minh Vũ đang kéo dài thời gian mở phiên toàn thẩm vấn, trước mắt không có hành động gì khác, Lạc Nhiễm cũng tạm thời khó dò đoán ý đồ của đối phương.
Hôm nay y đến toà án ký tên, xác nhận và bảo đảm lời khai từ quân bộ.
Lúc đến tình cờ gặp được Chu Minh Khải, cậu ta đứng bên ngoài dựa người vào tường, tâm tình hình như không tốt lắm.
Giống như một con chó mất chủ vậy.
Chuyện này khá bình thường, đại ca mà cậu ta vốn kính trọng đột nhiên dính líu vô những chuyện cực kỳ tồi tệ, rồi sau đó...... Lộc Bắc từ chức.
"Tam điện hạ." Lạc Nhiễm lại gần chào hỏi, "Sao cậu lại ở chỗ này?"
"À...... Tôi tìm Lộc Bắc, cậu ta và Viên Hàm cùng tới ký tên." Chu Minh Khải chết đến nơi nhưng vẫn còn cứng miệng, gãi đầu: "Nói không phải chứ cấp trên nên quan tâm cấp dưới một chút đúng không?!"
"Ừm đúng vậy." Lạc Nhiễm gật đầu.
"Có điều Lạc thư ký......" Chu Minh Khải tò mỏ: "Thoạt nhìn anh không được vui lắm ha?"
"Hả......?" Lạc Nhiễm lập tức phủ nhận: "Không có."
"Sao thế được, đây cũng không phải lần đầu tiên ngài ấy xuất chinh." Lạc Nhiễm cười, lảng sang chuyện khác: "Nhìn thoáng qua Tam điện hạ cũng đâu có vui vẻ gì cho cam."
"Xùy, đâu có đâu." Chu Minh Khải nhe răng làm bộ: "Lộc Bắc đi rồi, không có ai quản lý tôi càng vui á há há."
Lạc Nhiễm: "......"
Y vỗ vỗ vai Chu Minh Khải.
Chu Minh Khải cảm nhận động tác an ủi của y, cuối cùng vẫn tháo cái mặt nạ kia xuống.
"Hu hu hu......" Chu Minh Khải hơi ngồi bệt trên đất, ôm đầu than thở: "Dạo trước tôi còn hẹn với cậu ta sẽ đi mặt trăng tham gia đại hội thể thao liên đoàn, giờ sự tình thành ra thế này òa òa òa, vé tôi cũng mua xong hết rồi mà cậu ta nỡ lòng nào cứ tránh né tôi."
"Đm lại còn cả chuyện của đại ca nữa...... Aizz tôi cũng chẳng rõ có phải sự thật không nữa, khó chịu quá đi mất."
Chu Minh Khải nghẹn họng mấy ngày nay, bỗng nhiên được Lạc Nhiễm nhẹ giọng an ủi, khó nhịn gào khóc than thở, đường đường là một Alpha cao to nhưng lại có thể ngồi đỏ mắt ồn ào không hợp lẽ thường thế này.
Lạc Nhiễm vừa tội nghiệp vừa thấy buồn cười, ngồi xuống vỗ vai cậu ta.
"Nhân sinh gian nan cái quỷ gì không biết!" Chu Minh Khải gào.
Lạc Nhiễm khuyên bảo: "Không sao đâu, đại hội thể thao không đi lúc này thì đi lúc khác, chờ phong ba qua rồi vẫn còn cơ hội trò chuyện với Lộc tiên sinh mà."
"Không còn cơ hội nữa." Chu Minh Khải đáng thương ủ rũ nói: "Đại hội thể thao 5 năm mới diễn ra một lần, cậu ta hiện tại đã cắt đứt liên lạc với tôi, 5 năm sau liệu còn nhớ nổi mặt tôi nữa không?"
Lạc Nhiễm dỗ nửa ngày, sau khi trở về nhịn không được phải mở chức năng gương trong điện thoại ra để nhìn sắc mặt bản thân.
Thật sự rất tệ sao......?
Y chỉnh đốn một chút cho ổn, sau đó click mở tên Lucas trong danh bạ lên.
[—— Thượng tướng khỏe không?]
Y gõ xong một hàng lập tức xóa đi.
Ngồi trước bàn làm việc, y chợt nhớ đến chuyện đại hội thể thao Chu Minh Khải đề cập.
5 năm một lần, vậy thì lần gần đây nhất chính là năm thứ hai sau khi Lạc Nhiễm lên làm thư ký cho Lucas, nhưng...... Y bỗng dưng phát hiện một vấn đề vô cùng khủng bố, tại sao bản thân không hề có bất kỳ ấn tượng gì với chi tiết này?
Theo lý mà nói đại hội thể thao liên đoàn là một sự kiện cực kỳ hoành tráng, chắc chắn được tuyên truyền khắp nơi.
Lạc Nhiễm hơi ngờ vực, mở điện thoại tìm mục nhật ký.
Y chờ hệ thống xoay tròn rất lâu, cuối cùng hiện ra báo cáo hoạt động của mình 5 năm trước.
Lạc Nhiễm chậm rãi lướt xuống xem từng cái, trong đây có ghi chép hồ sơ công việc của y từ tháng một đến tháng ba, nhưng bắt đầu từ tháng thứ tư......
Trống rỗng.
Từ đây tới tháng mười hai hoàn toàn trống rỗng.
Mãi tận tháng một năm sau mới khôi phục hoạt động.
Sao lại thế này nhỉ?
Lạc Nhiễm cố gắng hồi tưởng trí nhớ, nhận thấy quả thật ký ức về chín tháng kia y thật sự đã quên mất, quãng thời gian tiếp theo đó cũng không quá rõ ràng.
Lạc Nhiễm cau mày.
Cảm giác này khiến y khó chịu, y thiếu hụt quá nhiều ký ức, ví dụ như chuyện trước khi được nhận nuôi, còn có chín tháng không thể hiểu nổi này nữa.
Giai đoạn này y đang làm thư ký cho Lucas vì vậy Lạc Nhiễm quyết định tìm kiếm manh mối từ hắn.
Y yêu cầu một cuộc gọi với Lục Thành.
"Lạc thư ký?" Đầu bên kia truyền đến giọng nói cứng rắn của Lục Thành.
"Tôi có việc muốn hỏi cậu."
"Được ạ!"
Lạc Nhiễm nói: "Cậu còn nhớ năm năm trước, chính là cái năm tổ chức đại hội thể thao liên đoàn, Thượng tướng đang làm gì không?"
"......"
Đối phương bỗng nhiên im lặng.
Lạc Nhiễm càng cảm thấy bầu không khí có chút kỳ lạ, nhất là hiện tại y không thể nhìn thấy vẻ mặt của Lục Thành, khó mà suy đoán tình hình chính xác.
Y hỏi lại lần nữa: "Lục phó tướng? Cậu có nhớ không?"
"À chuyện này, tôi không nhớ lắm."
Lạc Nhiễm nhíu mi, dừng một lát, y thăm dò: "Lục phó tướng, phải chăng là chuyện gì mà tôi không thể biết sao?"
"Không! Tuyệt đối không có! Thật ra......" Lục Thành dường như rất khó xử, chỉ đành nói: "Hay là Lạc thư ký chờ Thượng tướng trở về rồi tự mình hỏi ngài ấy nha?"
"......"
"Cũng không phải bí mật gì cả, nhưng mà...... Hầy, tôi chẳng biết có nên nói không nữa!"
"......"
Lạc Nhiễm cũng không làm khó dễ cậu ta nữa, đáp lời: "Không sao, tôi hiểu mà."
Y ngắt liên lạc, nghĩ bụng thôi có gì hỏi lại Lucas, xem hắn nói thế nào.
Kỳ thật...... Y vẫn còn mang máng ấn tượng.
Lạc Nhiễm mở điện thoại ra coi lại những ghi chép trong nhật ký, cố gắng nhớ ra vài hình ảnh đứt quãng, dường như y vừa nhìn thấy rất nhiều hoa tử đằng mờ ảo, còn có một căn nhà gỗ nhỏ đáng yêu.
Hoa tử đằng......
Nghĩ đây y liền theo bản năng liếc đến cửa sổ phủ đầy hoa tử đằng trong văn phòng.
Lạc Nhiễm chống cằm ngẩn người.
....
Hai ngày sau chính là năm mới.
Ăn tết, Lạc Nhiễm trở về nhà cùng gia đình quây quần ăn cơm. Hiện tại thủ đô đang hạ tuyết, nhưng nhìn chung thì sẽ không kéo dài quá lâu giống mọi năm.
Gần 0 giờ đêm, màn hình trên quảng trường Đế Quốc sẽ bắt đầu đếm ngược.
Còn 30 phút.
Lạc Nhiễm cầm điện thoại, ngồi trên ghế tựa ngoài ban công, mặc quần áo thật dày ngắm trời đêm.
Bầu trời đơn điện tối đen lúc này đang lất phất tuyết rơi, trên mặt đất và lan can ban công đều tích một tầng tuyết mỏng.
Y không làm phiền Lucas, nhưng vẫn mang theo thiết bị liên lạc.
"Nhiễm Nhiễm, con......" Vương Tử Đồng nhìn y, bước lại gần vỗ vỗ bả vai Lạc Nhiễm: "Thượng tướng cũng thật là...... Vừa mới bên nhau chưa được bao lâu đã......"
"Mẹ, không có gì đâu." Lạc Nhiễm giơ điện thoại lên cho bà xem, "Con đang coi mấy video giải trí."
"Ừ." Bà khuyên nhủ: "Nhớ đi ngủ sớm chút."
"Vâng ạ."
Họ hàng trong nhà tới rất nhiều, Vương Tử Đồng xuống lầu đánh bài với mấy dì mấy cô.
Lạc Nhiễm hơi ngượng ngùng.
Chẳng lẽ...... Dáng vẻ của y hoàn toàn hiện rõ sự thất hồn lạc phách và để tâm tới vậy luôn?
Nhưng y không cố tình, mà cho dù y không bận tâm thật đi chăng nữa thì thân thể và tin tức tố nhất thời cũng khó mà thích ứng kịp. Lucas đánh dấu tạm thời y, hai người họ tiến hành liên kết tinh thần lực, Lucas còn dùng tin tức tố như thuốc chữa bệnh tinh thần cho y.
Sau khi đánh dấu tạm thời, bọn họ vẫn luôn ở bên nhau, tin tức tố thân thiết quấn quýt cùng một chỗ. Lạc Nhiễm trộm nghĩ may mà chưa đánh dấu chính thức hay đánh dấu chung thân, khả năng cơ thể càng khó tiếp nhận.
Y xem video một lúc, khi thời gian đếm ngược còn khoảng 10 phút, Lạc Nhiễm rời khỏi màn hình, yên lặng nhìn trời đêm.
Mười phút nữa nơi này sẽ ngập tràn những chùm pháo hoa rực rỡ, cảnh tượng ấy rất tuyệt vời.
5 phút cuối cùng, điện thoại của Lạc Nhiễm vang lên.
Lạc Nhiễm sửng sốt, kết nối.
—— Lucas
Khuôn mặt y hiện lên ý cười, nhấn nghe.
"Nhiễm Nhiễm." Giọng nói từ tính hắn vang lên, "Em đang làm gì thế?"
Y giật mình, nhanh chóng làm theo lời hắn, ngay lập tức bắt gặp màn hình nho nhỏ của Lucas.
Hắn giống như vừa rời khỏi chiến trường chưa được bao lâu, quân trang trên người có chút bụi bặm dơ bẩn, sát khi trên mặt chưa tan.
"Xin lỗi em." Lucas buồn bực: "Vốn đã nói phải cùng em ăn tết."
"Không sao, lát nữa bắn pháo hoa em điều chỉnh camera, chúng ta có thể cùng xem mà." Đáy mắt y sáng lấp lánh, "Ba phút."
"Ừm."
Hắn tựa hồ khá mệt mỏi, không mở miệng nói chuyện, cả hai người nhất thời rơi vào trầm mặc, chỉ đơn giản lẳng lặng trông theo đối phương.
Lucas thay quần áo trong chiến hạm, cấp tốc rửa mặt.
"Mười! Chín! Tám!"
Quảng trường bắt đầu đếm ngược, các chương trình giải trí toàn Đế Quốc cũng đang phát sóng theo thời gian thực.
"Bảy! Sáu!"
......
"Ba, Hai!"
"Một!!"
Pháo hoa bắn lên không trung, mọi vật khắp nơi nhất thời sáng bừng chớp nhoáng.
Lạc Nhiễm nhìn chùm tia sáng trên bầu trời, bật thốt: "Chúc mừng năm mới."
"Năm mới vui vẻ." Lucas đột nhiên nói: "Lạc Nhiễm, tôi yêu em."
Lúc hắn nói lời này vô cùng dịu dàng và chân thành, khó mà tưởng tượng được một người như Lucas sẽ có thể dùng giọng điệu nhẹ nhàng êm ái đến vậy.
Đây cũng là lần đầu tiên Lucas thổ lộ một câu mà bản thân hắn thường cho rằng 'sến sẩm'.
Lạc Nhiễm ngẩn ngơ nhìn điện thoại, ngồi yên không nhúc nhích.
Hắn nói xong cũng cảm thấy hơi xấu hổ, vuốt tóc: "Ây dà, cứ vậy đi, mấy giờ em ngủ?"
"Em...... Chờ thêm lát nữa." Khuôn mặt y nong nóng, bàn tay nắm chặt điện thoại, cuối cùng quyết định nhận thua.
"Thượng tướng, em rất nhớ anh."
Lần này người ngẩn tò te đổi lại là Lucas.
"Em xin lỗi." Lạc Nhiễm rũ mắt: "Nhưng em sẽ hoàn thành tốt tất cả công việc."
"Tôi......" Lucas hạ giọng: "Tôi cũng sẽ chiến đấu hết mình, giành thắng lợi vì Đế Quốc và em!"
"Vâng."
Pháo hoa vẫn chưa dứt, có điều Lucas nằm sau một chốc đã chìm vào giấc mộng, rõ ràng hắn rất mệt, chưa kịp nói câu chúc ngủ ngon người liền ngủ mất rồi.
Y khó xử không biết làm gì tiếp theo, đành tắt cuộc trò chuyện.
Lạc Nhiễm hơi cúi mặt, nhẹ nhàng hôn lên màn hình điện thoại.
......
—— Đọc truyện trên wpad và wordpress nynuvola ——
Hôm sau, Lạc Nhiễm nhận được tin nhắn từ thư ký của Kleiman.
Thư ký báo trong thời gian ngắn e là Kleiman không thể trở về, hắn đang hoàn toàn chìm đắm vào trò leo núi. Nghe nói vì trận tuyết lở xảy ra cách đây vài ngày làm thay đổi địa hình núi, cho nên Kleiman – con người yêu leo núi kia càng hào hứng muốn đi khám phá.
Ý tứ của hắn chính là nếu Lạc Nhiễm thật sự gấp thì tự đi mà tìm, nói leo núi kỳ thực không cần phải vận động, dùng phi cơ cũng có thể lên tới nơi.
Nhưng đáp án vấn đề y muốn đã nằm trong tay, cho nên không mấy sốt ruột nữa.
(Cho ai đã quên thì Kleiman là người đã 'động chạm' Lạc Nhiễm vào cái đêm tiệc mừng thọ, sau khi y thoát ra thì bị Lucas kéo vào phòng – Chương 66.)
Mãi đến lúc tổ điều tra giao nộp báo cáo mới.
"So với chuyện Keliman điện hạ mời Lạc thư ký đến núi tuyết thì phía Sirrell xem ra càng gấp gáp hơn." Đội trưởng nhíu mày nói: "Nguyên nhân không rõ, nhưng bọn họ cực kỳ để tâm, thậm chí cố gắng điều tra ngược lại đội điều tra của chúng ta."
Nhưng nhóm điều tra dưới quyền Lucas là tinh nhuệ của Đế Quốc, xuất thân quân nhân, không những không điều tra được họ mà còn bị phản trinh sát.
Gần đây phía họ vẫn đặc biệt chú ý nhất cử nhất động của Chu Minh Vũ và Sirrell, cho dù chỉ cần một ngọn cỏ thổi bay cọng lá cũng khó mà qua mắt.
Lạc Nhiễm nghi hoặc. Chẳng lẽ có bí ẩn nào khác?
Y hỏi: "Ngọn núi tuyết mà Kleiman leo nằm ở đâu?"
"Phía tây biên giới lãnh thổ giữa Lạc Băng và Đế Quốc, tương đối xa và nhiệt độ ở đó cực kỳ thấp, lạnh hơn cả Lạc Băng, lớp băng tuyết dày đặc quanh năm, bao phủ khắp mọi địa hình, độ dốc lại lớn, gần đây do có sự thay đổi địa chất nên thường xuyên xuất hiện lở tuyết."
"Trước kia nó đã gặp phải chuyện gì sao?"
"Do vị trí đặc thù trên tuyết sơn, mỗi địa hình đều sẽ mang đến ưu thế khác nhau cho binh lính nên rất nhiều trận chiến đã khởi nguồn tại đây, Lạc Băng và Đế Quốc, thậm chí cả Đế Quốc và tinh khấu."
Lạc Nhiễm gật đầu, suy nghĩ một hồi y hỏi: "Kleiman điện hạ thật sự thích leo núi à?"
"Tôi không rõ lắm, ít nhất trước đây không như thế, nhưng từ sau khi có lở tuyết thì hắn hoàn toàn đắm chìm vào việc đi bộ đường dài và leo núi."
Mang tiếng đi bộ, tốt xấu gì người ta vẫn là hoàng tử, sẽ có rất nhiều phi cơ hộ tống theo bên cạnh, nếu có xảy ra vấn đề nào lập tức tạm thời đưa người rời đi.
"Để tôi đến thử xem." Lạc Nhiễm nói: "Ngày mai xuất phát."
"Vâng!" Đội trưởng nhắc nhở y: "Mong Lạc thư ký phải dẫn theo đầy đủ binh sĩ, bảo đảm an toàn."
"Ừm." Lạc Nhiễm dự định đưa tiểu đội của Lục Thành đi cùng.
Nếu không phải Lucas đang ở nơi chiến sự xa xôi, y có thể mang theo đội của mình, cho dù gặp tiểu đội khác cũng không sợ.
......
Núi tuyết nằm ngay phần cực của tinh cầu, quả nhiên vô cùng rét lạnh.
Phi cơ đáp xuống một sườn núi bằng phẳng, cũng là nơi hộ vệ của Kleiman đóng trại.
Lạc Nhiễm mặc hai lớp quần áo dày, lúc bước xuống vẫn cảm thấy một trận gió buốt rót vào mũi miệng, xộc thẳng tới phổi.
Shtttt, thật sự rất lạnh,
"Ồ Lạc thư ký đến tận đây luôn à?!" Kleiman tiến lên chào mừng: "Aizz, chắc là rất gấp nhỉ? Tôi đang tò mò loại chuyện nào mới có thể khiến cậu đích thân lộ diện."
Hắn có mái tóc nâu, dáng vẻ trông cà lơ phất phơ.
Lạc Nhiễm mỉm cười đáp lễ.
Kleiman nhìn quanh bốn phía, hỏi: "Chúng ta vào lều nói tiếp nhé?"
Chỉ hai người họ bước vào lều, hắn yêu cầu quân lính đứng canh gác, đảm bảo không có ai bén mảng tới gần xong xuôi mới nói: "Lạc thư ký, tôi có việc muốn thảo luận với cậu."
Kleiman ngồi đối diện y, hạ thấp giọng: "Cậu có biết lí do tại sao tôi bỗng nhiên đến đây leo núi không?"
"Là vì?"
"Tôi thật ra muốn đi tìm đồ, chỉ không ngờ sau khi tìm được...... Cảm thấy sự tình ngày càng phức tạp." Giọng nói của hắn hơi run, "Mấy đêm nay tôi đều không thể nào ngủ nổi."
"Ngài cứ nói từ từ, đừng vội." Lạc Nhiễm trấn an: "Nếu cần, tôi sẽ giữ bí mật."
"Cái năm mà Thượng tướng Alton tiến đánh tinh khấu, đội ngũ hậu cần mà Sirrell tham gia bị Lạc Băng tập kích bất ngờ, lúc ấy tôi ở trên chiến hạm nhìn thấy. Sirrell xong việc nhưng vẫn quay lại đây như đang tìm kiếm gì đó, vẻ mặt đầy lo lắng sợ hãi, vậy nên tôi đã lừa gã là tôi tìm được món đồ ấy rồi."
Kleiman ngập ngừng: "Lúc đó tôi chỉ định tống tiền và hù dọa quan chức cấp cao Đế Quốc, không ngờ đoạn thời gian sau liên tiếp bị ám sát, may mắn tránh thoát vài lần, mục đích chính của tôi là làm tiền, nhưng luôn xuất hiện người giám thị."
Lạc Nhiễm nhíu mày, "Hiện tại vẫn bị giám sát sao?"
"Đúng vậy! Tôi tới tuyết sơn lập tức gặp thêm vài lần ám toán, không thể chịu nổi nữa nên quyết định quay lại đây tìm kiếm, tôi muốn thoát khỏi lời nguyền này."
"Chẳng ngờ nổi nhờ có trận tuyến lở, địa hình thay đổi mà tôi có thể tìm thấy một di vật nơi chiến trường năm đó."
"Đây là......"
Kleiman móc trong túi ra một chiếc bộ đàm cá nhân, đưa cho Lạc Nhiễm.
Bộ đàm rõ ràng đã rất lâu rồi, cũ kỹ tồi tàn, bị băng tuyết nhiều năm bám dính, lúc cầm cũng cảm thấy có chút lạnh.
"Bên trong vẫn lưu giữ nhật ký cuộc gọi." Kleimen nghiêng đầu: "Tôi nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy nói việc này nói cho Thượng tướng sẽ thích hợp nhất, nhưng mà tôi không dám, cho nên...... Phiền cậu nhé."
Lạc Nhiễm bật bộ đàm, phát lại bản ghi cuộc trò chuyện.
"Tít tít......"
"Alo alo."
Lạc Nhiễm giật mình kinh ngạc.
Là giọng của Sirrell.
"Mục tiêu đi về phía bắc, tọa độ Y8E6......"
"Lặp lại. Mục tiêu đi về phía bắc, tọa độ Y8E6......"
"Tút tút......"
Sau khi nghe rõ mồn một, máu huyết trong người y như bị tắc nghẽn.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT