Cáp treo hoạt động trở lại, pháo hoa tiếp tục bắn.
Lucas nhìn theo khuôn mặt lúc sáng lúc tối vì pháo hoa của Lạc Nhiễm, chợt hiểu ra vì sao mỗi lần nhìn y ngắm nhìn những chùm sáng kia sẽ nhịn không được chụp lại khoảnh khắc ấy.
Lucas mở chế độ máy ảnh.
Bức ảnh duy nhất trong điện thoại của hắn là chụp y lúc đang ngồi trên ban công nhà hàng xem pháo hoa sau khi đến trang trại ngựa ngày hôm đó.
Ảnh chụp khuôn mặt nhìn nghiêng của Lạc Nhiễm, y đang thích thú ngẩng mặt lên trời đêm, khung cảnh xung quanh rực rỡ sáng lấp lánh.
Từ trước đến nay hắn vốn không có hứng thú với thứ này, nhưng thư ký của hắn dưới chùm pháo lại vô cùng xinh đẹp.
Cáp treo quay trở về trạm dừng.
Lucas cất điện thoại, xuống xe cùng y.
Lạc Nhiễm mới tiêm thuốc an thần xong, tinh thần không ổn định lắm, từ trên cao đáp xuống có chút đứng không vững.
Lucas ở phía sau ôm lấy eo y, bình tĩnh giúp Lạc Nhiễm chống đỡ.
Y có thể cảm giác được tin tức tố mềm nhẹ bao phủ khắp cơ thể, nó giống như đang nói, y đã ở trong khu vực an toàn rồi.
Hai người vừa bước xuống liền trông thấy Lộc Bắc đã chờ sẵn, đang uống nước Chu Minh Khải mua.
Chu Minh Khải khó xử nói: "Em đợi đây nãy giờ, nước cũng hết lạnh rồi. Chuyện này thật tình cờ......Phải nhằm lúc mọi người lên mới xảy ra trục trặc."
Lộc Bắc chẳng mảy may bận tậm: "Không sao cả, nhìn vậy chứ cũng rất tốt, có thể ngắm hai lần pháo hoa, tương đương hai lần mua vé."
"Phải." Lạc Nhiễm đồng tình, vươn tay muốn lấy trà sữa mà Chu Minh Khải đưa mình, Lucas vội giành trước một bước.
Lạc Nhiễm: "......?"
Hắn nhíu mày nhìn đối phương: "Em không được uống lạnh."
Thẩm Tây Lạc đã làm công tác cho hắn, cơ thể Lạc Nhiễm hiện tại rất yếu, cố gắng không chạm vào những thứ nguội lạnh hay tươi sống.
"Hả?" Y hơi ngạc nhiên, dù sao cũng không phải rất muốn uống, cho nên rụt tay về.
"Thượng tướng còn biết chuyện này nữa sao?"
"Tôi không thể biết ư?"
Chu Minh Khải và Lộc Bắc theo dõi màn đối đáp không có ý nghĩa này, đưa mắt liếc nhau.
Aiya. Bọn họ khẽ cười trong lòng.
Xem ra cuộc cãi vã lúc trước đã tan thành mây khói.
Chu Minh Khải cũng không rõ hai người kia xảy ra chuyện gì, chỉ sau một ngày mà bầu không khí bỗng trở nên rất kỳ lạ.
Mọi người tiếp tục đi ăn chút gì đó, dạo xung quanh mấy gian hàng nhỏ rồi trở về.
Khi chỉ còn lại mình Lộc Bắc và Chu Minh Khải, Lộc Bắc cất tiếng: "Có lẽ Thượng tướng và thư ký đã giảng hòa, chuyến đi hôm nay không tệ lắm."
Chu Minh Khải gật đầu, chua xót nói: "Nhưng hôm nay tôi đúng là sống không bằng chết, cậu và Lạc thư ký không nhìn thấy tôi bị Thượng tướng dùng ánh mắt giết người như thế nào đâu!!"
Chu Minh Khải vừa đi với Lộc Bắc ra phi cơ vừa ba hoa: "Hai người đó cũng thật là, một người thì đuổi đến cùng, một người thì chạy chối chết.
Lộc Bắc: "Lạc thư ký hành sự luôn chuyên nghiệp bình tĩnh, gặp vấn đề gì đều có thể giải quyết hoàn hảo, duy chỉ mỗi đứng trước mặt Thượng tướng mới bày ra dáng vẻ thất thố, đây chính là thích, vì thích nên mới hoảng loạn."
Chu Minh Khải hờ hững liếc qua Lộc Bắc, cậu đeo một chiếc kính gọng mỏng, dáng vẻ của con mọt sách chính hiệu, chép miệng.
"Người như anh ấy chắc sẽ không thế đâu."
Lộc Bắc nâng mắt, "Ai mà biết được."
......
Cuối tuần, Lucas phải về quê, nhưng lần này hắn dẫn theo Lạc Nhiễm.
"Thượng tướng về nhà sao còn phải kéo thêm tôi?" Trên phi cơ, Lạc Nhiễm tò mò hỏi: "Tôi cũng không phải người nhà Aldo."
"Tôi không muốn về một mình."
Lạc Nhiễm nghe xong liền im lặng.
Gia trạch Aldo nằm ở một trang viên ngoài ngoại ô, nhìn qua vô cùng khiêm tốn, tuy căn nhà được xây từ những viên đá và gạch lớn uy nghiêm, nhưng đã có chút đổ nát, trên tường cũng phủ một mảng rêu xanh.
Nhà của quân nhân tại thủ đô thường khá khiêm nhường.
Phi cơ hạ xuống, đội trưởng đội hộ vệ của nguyên soái nhanh chóng tiếp đón, làm quân lễ với hắn: "Thượng tướng! Hoan nghênh trở về."
Toàn bộ trang viên đều có quân lính tuần tra, đội trưởng ra hiệu cho mọi người tản ra để không cản tầm nhìn của Lucas.
Tính tình hắn khó chịu, đặc biệt còn bất hòa với người nhà, ai ở trang viên cũng biết.
Lucas mang theo Lạc Nhiễm xuyên qua một hành lang dài thiết kế kiểu Trung Quốc, đi đến phòng ăn.
"Lucas về rồi à......! Chà, Nhiễm Nhiễm cũng tới đây sao?" Nguyên soái phu nhân cười khanh khách tiến lên kéo tay Lạc Nhiễm ngồi xuống.
"Hôm nay ta đặc biệt dặn dò đầu bếp chuẩn bị thêm nhiều đồ ăn, Nhiễm Nhiễm cháu ăn nhiều chút nhé, quá gầy rồi."
Lạc Nhiễm gật đầu.
Sirrell quả nhiên cũng ở đó, ngồi đối diện mỉm cười ôn hòa vô hại: "Lâu lắm mới có cơ hội mọi người cùng nhau ăn cơm."
"Đúng vậy, suýt chút nữa khiến tôi phát ói." Lucas khoanh tay, sắc mặt lạnh lẽo.
"Ăn cơm thì ăn cơm, đừng nói chuyện khác." Nguyên soái khi còn trẻ đã từng xông pha chiến trường, khí thế trên người không suy giảm, vẻ mặt lãnh đạm, tựa như bản sao trung niên của Lucas.
"Nào, Lucas, con ăn nhiều một chút." Ánh mắt của phu nhân đều đặt trên người Lucas, không ngừng gắp đồ ăn cho hắn.
Lucas bất động thanh sắc dùng đũa gắp những món mà bà gắp cho hắn để ra ngoài, không ăn.
Nhìn thấy con trai như vậy, phu nhân có chút buồn bã, nhưng nhẫn nhịn không lộ ra, nguyên soái rõ ràng đã cau có.
"Không sao." Sirrell vui vẻ hoà giải, vươn tay lấy mấy món Lucas vớt ra bỏ vào dĩa của mình, "Mẹ gắp cho con là được."
Lucas kỳ thật không có ý định khiêu khích hay khinh bỉ ai, chỉ là do hắn có bệnh phiết khích, cảm thấy chén đũa bị động chạm rất ghê. Cái thói ở sạch này chỉ nhằm mỗi vào người, bất kể là ai gắp cho hắn, hắn cũng muốn nôn.
Thật vất vả mới ăn xong cơm, người trong nhà cũng không có cách nào ngồi cạnh nhau tán gẫu, đành phải trở về phòng riêng nghỉ ngơi.
Lucas hẹn Sirrell ra ban công nói chuyện.
Lạc Nhiễm vốn muốn đi cùng hắn, nhưng giữa đường đã bị nguyên soái phu nhân chặn lại.
"Nhiễm Nhiễm qua đây một lát nhé."
Vợ chồng hai người thật sự rất thích Lạc Nhiễm, thêm nữa họ cũng muốn mượn tay Lạc Nhiễm để gắn kết lại mối quan hệ với con trai, cho nên cực kì quan tâm đến y.
Lạc Nhiễm vô thức hướng mắt ra ngoài ban công, hơi ngập ngừng.
"Có chuyện gì vậy?"
"Không có gì đâu ạ." Lạc Nhiễm lắc đầu.
......
Ban công rộng rãi thoáng đãng, bên cạnh còn bày sẵn một bộ bàn ghế.
"Sao vậy?" Sirrell đi theo sau, ngồi đối diện trước mặt Lucas niềm nở: "Tìm anh có chuyện gì?"
"Bộp!"
Lucas không nói hai lời, trực tiếp ném tài liệu lên bàn.
Sirrell cúi xuống cầm lên nhìn lướt qua, tươi cười trên mặt nháy mắt cứng đờ.
"Em tìm thấy ở đâu? Đây không phải là sự thật, đây là đang vu khống!" Sirrell nói: "Sao anh có thể hại em trai của ruột của mình được!"
"Tôi không đủ kiên nhẫn ngồi đây đôi co với anh, anh nói thẳng cho tôi biết, là do có người đứng sau sai khiến hay do bản thân anh động thủ, tôi có thể không truy cứu." Lucas kiêu ngạo đối mắt với Sirrell.
Hắn mang quân đánh giặc, sẽ không truy cứu loại cống ngầm như Sirrell.
"Anh nói rồi, không phải anh." Sirrell phủ nhận: "Thật sự không phải do anh làm, anh cũng không biết giải thích thế nào."
"Một, hai......"
Thần sắc Lucas u ám liếc Sirrell.
Sirrell sốt ruột nói: "Lucas, em muốn kiếm chuyện với anh, muốn nhắm vào anh cũng không cần phải tìm lý do hắt nước bẩn cho anh như vậy!"
"Ba. "
Lucas móc súng từ bên hông ra nhắm thẳng vào người Sirrell.
"Nói thật đi, trả lời câu hỏi của tôi."
"Mày......!" Khuôn mặt Sirrell tái nhợt, không duy trì được biểu tình, "Tao là anh mày, đây là nhà của chúng ta! Mày muốn làm cái gì!"
Lucas kéo cò, tiếng lộc cộc trong súng vang lên.
"Ba. "
"Hai......"
Hắn bắt đầu đếm ngược lại một lần.
Sấm rền gió cuốn, chỉ cần đáp án, hoàn toàn không cho người khác cơ hội giải thích.
Sirrell tin rằng Lucas thật sự nói được làm được, có thể nổ súng, chỉ là gã không biết hắn sẽ nhắm vào phần trọng yếu trái tim hay là nơi khác.
Sirrell hít sâu một hơi, bất chấp tất cả.
Sau đó nhào về hướng Lucas.
Cái bàn bị đẩy ngã, rơi xuống ban công tạo ra tiếng động rất lớn, lôi kéo sự chú ý của đội hộ vệ phía dưới.
Bên kia, nguyên soái phu nhân đang kéo Lạc Nhiễm ra phòng khách ngồi.
"Nhiễm Nhiễm à......" Giọng phu nhân có chút khẩn trương: "Cháu nói thử xem, Lucas đồng ý trở về ăn cơm với chúng ta, có phải vì nó đã sẵn sàng giảng hòa cùng rồi đúng không?"
"Phu nhân." Lạc Nhiễm sắp xếp lại câu chữ trước khi trả lời, "Phu nhân muốn nghe lời thật lòng không ạ? Có lẽ sẽ gây khó chịu đến người."
"Hả? Cháu nói đi, ta không sao."
Lạc Nhiễm: "E là cả đời này Thượng tướng sẽ không hòa hảo lại với mọi người được, năm đó bỏ lỡ tức là buông tay, tính tình Thượng tướng vốn ngang ngạnh dễ nóng nảy, trắng đen rõ ràng, yêu ghét phân minh."
Vẻ mặt phu nhân lộ rõ trắng nhợt, "Chúng ta bây giờ đang rất cố gắng......"
Bà vẫn luôn nỗ lực hòa nhập vào cuộc sống của Lucas, lên mạng, đưa canh, có điều bà không biết vấn đề thật sự nằm ở đâu.
Lạc Nhiễm giải thích: "Giờ có cố gắng cũng vô ích."
Đúng lúc này, phía bên ngoài ban công truyền đến tiếng súng.
Lạc Nhiễm và phu nhân đều giật mình hoảng hốt.
Nguyên soái cũng nghe thấy, dường như đoán được chuyện gì, mọi người đều nhanh chóng chạy lên lầu ——
Lucas đứng thẳng người, khí thế như Tu La dưới địa ngục, Sirrell khuỵu xuống run rẩy che vai phía đối diện.
Máu tươi thấm đỏ cả vai áo của gã, chảy ồ ạt ra khỏi kẽ tay.
"Trời......!" Phu nhân trừng to mắt.
Nguyên soái sa sầm nói với vệ sĩ đứng gần đó: "Gọi bác sĩ đi."
Lucas kéo Lạc Nhiễm rời khỏi đây thật nhanh, không thèm để ý đến bất kỳ ai khác nữa.
"Lucas!" Nguyên soái tức giận quát một tiếng.
Nhưng đứa con trai thứ hai của ông đã mất dạng.
......
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT