Tựa như quay trở về năm đó.

Thành phố Nghi Hà lạnh thấu xương, sân bay sáng trưng, dòng người vội vã qua lại. Bên ngoài lối ra T3, thiếu nữ nhịn không được khóc nức nở, cùng với một người đàn ông khuôn mặt dịu dàng chạy đến đón cô.

Tâm trạng ngày ấy là chờ mong mà không được, còn bây giờ lại lo được lo mất.

Trong khung cảnh giống nhau, những lời mà năm xưa không dám thốt lên, những tâm tư mà năm đó che đậy không dám thổ lộ, ngày hôm ấy xấu hổ vô cùng, hôm nay lại xé mở toàn bộ, lộ ra tất thảy.

Lần nữa tái hiện.

Từng cái một, dùng hai tay dâng mọi thứ lên.

Chỉ nguyện rằng.

Anh có thể đón nhận sự thảm hại của cô, hóa nó thành năng lượng, biến nó thành áo giáp.

Nhìn chằm chằm vào những hàng chữ trên giấy viết của cô thật lâu, Đoàn Gia Hứa giương mắt nhìn Tang Trĩ, thanh âm khàn khàn: “Sợ anh thấy em thế nào?”

Tang Trĩ thút tha thút thít nói: “Sợ anh thấy em, rất kỳ…kỳ quái…”

Dưới cái nhìn của anh, tuổi nhỏ như vậy hẳn là cái tuổi còn chưa hiểu chuyện đã ôm lấy tâm tư tình cảm với anh. Sau này lần nữa gặp lại, cố tình xa cách, dùng một lời nói dối để che đậy lời nói dối khác.

Thật kỳ quái, cũng thật sự không thể hiểu nổi.

Từ nhỏ đã đến gần anh như vậy, tất cả những chuyện từng làm với anh, từng yêu cầu anh đừng tìm bạn gái, rồi dần dần trở thành lý do để xa lánh anh.

Những chuyện ấy, những dấu vết mà trước kia chưa từng để lộ ra trước mặt anh.

Vào lúc này đây, rốt cuộc cũng đã nhận ra, cũng là nguyên nhân để giải thích.

“Không kỳ quái. ” Đoàn Gia Hứa nâng tay lau đi nước mắt trên mặt cô, thấp giọng dỗ dành, “Ngôi sao này gấp lại như thế nào vậy? Anh mở ra rồi nhưng không biết gấp lại.”

Tang Trĩ hai mắt đỏ rực nhận lấy một cái, gấp theo nếp trước đó lại cho anh.

Đoàn Gia Hứa làm theo cô.

Rất nhanh sau đó, tờ giấy gấp ngôi sao thật dài biến trở về hình dạng ban đầu.

Đoàn Gia Hứa cầm lấy ngôi sao còn lại trong tay cô, nhìn chăm chú thêm mấy giây nữa, sau đó cho vào túi mình, lẩm bẩm: “Anh phải giữ gìn thật cẩn thận.”

Tang Trĩ cúi đầu, nhìn gót chân của mình không đáp lại anh.

“Vậy tính ra thì, ” Đoàn Gia Hứa rũ mi mắt, nắm lấy tay cô, nhẹ nhàng véo véo mấy đầu ngón tay cô, “Anh đã làm em khóc biết bao nhiêu lần rồi.”

Nghe anh nói thế, Tang Trĩ hít mũi, nước mắt lại trào ra.

“Còn dám bảo không phải là nhỏ khóc nhè nữa chứ.” Đoàn Gia Hứa đứng dậy, lại nói, “Đứng lên nào, muốn ôm em lắm. Nhưng ngồi ôm không thuận.”

Tang Trĩ lần nữa dùng mu bàn tay lau hết nước mắt, ngoan ngoãn đứng dậy.

Một giây sau, Đoàn Gia Hứa cúi người ôm chầm cô vào trong lồng ngực. Tay anh đỡ lấy sau gáy cô, nhẹ nhàng vuốt ve, tựa như đang trấn an cô: “Sao đột nhiên lại nói chuyện này cho anh biết?”

Tang Trĩ mang theo giọng mũi, có hơi buồn bực cất tiếng: “Chỉ muốn nói vậy thôi.”

“Đến sớm,” Đoàn Gia Hứa yên lặng vài giây, lúc này đã hiểu ra vấn đề, “Là vì muốn nói cho anh nghe chuyện này sao?”

Tang Trĩ trầm mặc, nhỏ giọng nói: “Đến gặp anh, nhân tiện nói chuyện này luôn.”

Đoàn Gia Hứa: “Vậy tại sao còn khóc nữa?”

“…”

“Trước kia, anh không biết anh hai em nghe tin đồn nhảm ở đâu ra mà nói anh có bạn gái.” Đoàn Gia Hứa buông cô ra, khẽ cười nói, “Thế nhưng bây giờ thì, đúng là có thật rồi nè.”

Tang Trĩ ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm vào khuôn mặt anh.

Đoàn Gia Hứa rũ mi mắt, kiên nhẫn gài lại từng nút áo khoác ngoài cho cô, chầm chậm cất lời: “Sao lại giống một cô nhóc con đáng thương đến thế này vậy nè, cũng không mặc nhiều lớp vào.”

Tang Trĩ đứng yên đấy không chịu nhúc nhích, chỉ yên lặng nhìn anh.

Đoàn Gia Hứa nhanh chóng cài hết tất cả các nút áo lại. Cái áo này mặc lên người cô, vừa lớn lại rộng, Tang Trĩ trông như cô bé con trộm mặc áo người lớn vậy.

Anh cong cong khóe môi, lau hết nước mắt trên mặt cô, ngay cả giọt nước còn đọng lại bên khóe mi cũng được anh lau đi.

“Đi thôi, về nhà nào.”

***

Lên xe, Tang Trĩ lấy trong bọc đồ dùng cá nhân ra khăn giấy lau mặt. Tâm tình của cô đến chậm, sau khi được nhìn thấy anh thì những bất an trong lòng cũng tiêu tan hơn phân nửa.

Đoàn Gia Hứa cài dây an toàn lại thay cô, lại hỏi: “Sao đột nhiên lại đến đây sớm thế?”

Tang Trĩ thành thật nói: “Vì anh không chịu để ý đến em.”

“Nào có chuyện không để ý đến em chứ.” Đoàn Gia Hứa tốt tính giải thích, “Dạo này bận khá nhiều chuyện, làm xong thì rất muộn, Anh cũng không muốn quấy rầy em đi ngủ.”

“Em cho là anh muốn trốn tránh em.”

“…” Đoàn Gia Hứa sửng sờ, “Anh trốn tránh em?”

“Anh nói anh sẽ suy nghĩ thêm còn gì, em lại không biết anh muốn cân nhắc chuyện nào.” Nói đến, tâm tình Tang Trĩ liền có chút bất ổn, “Sau đó anh dần không quan tâm đến em, em mới cho rằng anh trốn tránh em. Cảm giác nếu nói qua điện thoại thì sẽ dễ dàng hơn.”

“…”

“Nhưng nếu như em nói trước mặt anh.” Tang Trĩ khô cằn nói hết những ý nghĩ của mình, “Anh sẽ ngại nhắc đến.”

Đoàn Gia Hứa hiểu được ý của cô, tức đến buồn cười: “Nói gì cơ?”

Tang Trĩ không nói nữa.

“Nghĩ gì thế hả.” Đoàn Gia Hứa khởi động xe, giọng điệu nhàn nhạt, “Nếu như không phải vì ba mẹ em bên đó không đồng ý, anh đã nghĩ đến chuyện bắt em đi lĩnh chứng rồi.”

“…” Tang Trĩ thầm thì, “Sao anh lại dùng từ ‘bắt’ vậy chứ.”

“Không phải là sợ em chạy mất sao.”

Nghe anh nói thế, sợi dây cung vẫn luôn kéo căng cuối cùng cũng được nới lỏng, Tang Trĩ nhìn anh: “Vậy anh nói anh sẽ suy nghĩ thêm, là cân nhắc đến chuyện gì thế ạ?”

“Cân nhắc xem, là nên ở đây với em thêm vài năm nữa, chờ sau khi em tốt nghiệp rồi cùng nhau về Nam Vu.” Đoàn Gia Hứa thờ ơ không để tâm nói, “Hay là lúc này qua đấy, trước tiên ổn định sự nghiệp đã.”

“…” Tang Trĩ giật mình, “Anh không định sẽ ở lại Nghi Hà này sao?”

“Ừm.”

“Anh muốn tiếp tục ở lại Nghi Hà cũng được mà, hai chúng ta cứ bàn bạc đã.” Tang Trĩ rất chân thành nói với anh, “Anh đâu cần chuyện gì cũng nuông chiều theo em thế này.”

“Thật sự thì không nghĩ sẽ ở lại đây.” Đoàn Gia Hứa nói, “Vả lại, không nuông chiều em, anh còn có thể nuông chiều ai nữa đây?”

“…”

“Đã nói với em àf đừng lo lắng rồi cơ mà, sao lại vì chuyện này mà khóc thành thế kia.” Đoàn Gia Hứa cà lơ phất phơ nói, “Cô gái nhỏ lo học cho thật giỏi, còn nữa, mỗi ngày ở bên bạn trai nhiều hơn là được, những chuyện khác không cần em bận tâm đâu.”

Tang Trĩ nhíu mày: “Em nhất định phải quan tâm.”

“Qua một khoảng thời gian nữa anh sẽ đến nhà em thăm hỏi.” Đoàn Gia Hứa chạy xe vào tiểu khu, trong giọng nói lại nghiêm túc hơn, “Sẽ nói rõ mọi chuyện với ba mẹ em, đừng lo nữa.”

Chuyến bay muộn, vậy nên lúc hai người về đến nhà đã gần hai giờ sáng.

Tinh thần Tang Trĩ được thư giản hơn hẳn, sau khi về đến nơi ở thân thuộc, sự rã rời cũng kéo đến. Cô cực kỳ an tâm, nói một tiếng ngủ ngon với Đoàn Gia Hứa xong thì đi vào phòng ngủ.

Riêng Đoàn Gia Hứa lại không buồn ngủ chút nào. Ngồi trên ghế sa-lon, anh còn nghe thấy tiếng Tang Trĩ đi vào nhà tắm của phòng ngủ chính, sau đó là tiếng nước như có như không truyền đến.

Anh thu hồi lại tâm tư.

Nghĩ đến Tang Trĩ lúc nãy, Đoàn Gia Hứa lấy hai ngôi sao trong túi ra. Mí mắt anh khẽ rung động, đứng dậy tìm một cái hộp nhỏ đựng vào.

Sau đó đi vào phòng, đặt nó trên tủ đầu giường.

Đoàn Gia Hứa quay lại phòng khách, từ dưới bàn trà lấy ra một bao thuốc rút một điếu ra, cắn ở trong miệng, lấy một cái bật lửa nhóm lên. Anh tựa lưng vào ghế dựa, ngửa cổ, phả ra một ngụm khói, vẻ mặt không rõ.

Chầm chậm nhớ lại đoạn ký ức kia.

….

….

Cô uống say, nước mắt tuôn rơi lách tách, khóc đến vô cùng vô cùng đau lòng: “Em có một người, em rất thích. Nhưng người ấy không thích em.”

Nhìn qua thì ý thức không còn tỉnh táo, nhưng làm cách nào cũng không chịu nói ra tên của người kia.

Vì sợ anh biết được.

Rồi anh lại nhớ về đoạn thười gian trước đó nữa, cái lần mà cô lén chạy đến Nghi Hà.

Thật ra thì đối với ký ức lần đó Đoàn Gia Hứa không quá sâu sắc, nhưng vẫn nhớ kỹ cô ngồi trên băng ghế, nhìn cô cực kỳ yếu ớt, nức nở nói: “Nhưng rồi em sẽ lớn lên mà.”

Anh lại không hề phát hiện ra, chỉ an ủi cô.

Cô gái như dường như cực kỳ khó xử, không nhịn khóc được, nước mắt muốn ngăn nhưng không cách nào ngừng lại: “Vậy anh ấy, anh ấy sẽ thích người khác mất.”

Đoàn Gia Hứa nhớ rất kỹ mình khi đó, hình như anh đã nói một câu, rằng chờ sau khi cô lớn lên, nhất định có thể gặp được một người tốt hơn.

Có lẽ ngày đó cô thật sự cảm thấy rất khổ sở.

Vậy nên sau khi về đến Nam Vu mới có thể dần dần xa cách anh như vậy, mới có thể vạch ra ranh giới giữahai người. Đến khi vào đại học Nghi Hà, cũng chưa từng chủ động đi tìm anh.

Đã nhiều năm như vậy trôi qua, vẫn trốn tránh anh như trước.

Đoàn Gia Hứa lại nhớ đến cái lần mà anh nằm viện.

Ông cụ giường sát vách hiểu lầm Tang Trĩ là bạn gái anh. Lúc ấy, chẳng qua là anh cảm thấy khá thú vị, thế là phụ họa với ông lão cùng trêu chọc.

Chỉ xem nó như một trò đùa.

Mấy ngày liền cảm xúc của cô không tốt, có đôi khi còn muốn khóc nữa, nhưng đến cùng cũng chỉ nói với anh: “Anh ơi, sau này anh đừng đùa như thế nữa.”

Lúc đó anh còn không hiểu tại sao cô lại vì chuyện này mà không vui.

Trái tim như có ai đó cầm kim đâm vào, từng nhát lại từng nhát một, sau đó lại được đổ đầy mật ngọt.

Vừa đau lòng, nhưng cũng cảm nhận được sự vui vẻ.

Khói cháy đốt đến đầu ngón tay, Đoàn Gia Hứa bừng tĩnh, nhấn tắt tàn thuốc lá. Bên tai yên tĩnh quá trớn, động tĩnh trong phòng của Tang Trĩ cũng biến mất.

Anh thở hắt ra, nặng nề nhắm mắt lại.

Đoàn Gia Hứa, mày thật đúng là một thằng súc sinh.

***

Vì quá buồn ngủ nên tốc độ tắm của Tang Trĩ cực nhanh. Cô vừa ngáp một cái vừa sấy khô tóc, sau đó leo lên giường, đắp chăn, trong nháy mắt liền ngủ thiếp đi.

Trong lúc mơ mơ màng màng, cô nghe thấy tiếng mở cửa ra rồi lại đóng lại. Cũng không lâu lắm, lại nghe thêm một lần nữa.

Đến khi tỉnh dậy, dường như không qua bao lâu. Vừa ra khỏi phòng, cô đã ngửi thấy một cỗ mùi rượu xông thật vào mũi, nồng đậm phiêu tán trong không khí.

Cô dần dần tỉnh táo, chần chờ đi đến phòng khách.

Đèn lớn không mở, chỉ mở một cái đèn bàn nhỏ bên cạnh ghế sa-lon, ánh sáng nhìn có chút mờ tối. Đoàn Gia Hứa ngồi dựa vào trên ghế sa-lon, mặt khuất trong bóng đêm, không nhìn rõ thần sắc của anh.

Trên bàn bày ra mấy cái chai rỗng, đều là rượu.

Dưới mặt đất còn rơi rớt vài chai.

Đầu óc Tang Trĩ trở nên mờ mịt, trong đêm tối mê hoặc này, bắt đầu hoài nghi có phải mình còn đang trong mộng cảnh hay không. Cô đi đến nhặt mấy chai rượu lên, chần chờ hỏi: “Sao anh lại uống rượu vậy?”

Đoàn Gia Hứa thoáng ngẩng đầu.

Tia sáng mạ lên gương mặt anh, bấy giờ ngũ quan cũng rõ ràng hơn.

Giữa hai hàng chân mày của Đoàn Gia Hứa nhiễm men say, nhìn qua thật ngả ngớn. Nhìn thấy Tang Trĩ, anh cười rộ lên, duỗi tay với cô: “Cô bé.”

Dáng vẻ tự như họa thủy(*).

(*) được lấy ra từ trong câu ‘hồng nhan họa thủy’, ám chỉ vẻ đẹp gây là mầm móng gây tai họa.

Đã rất lâu rồi Tang Trĩ không còn nghe thấy anh gọi mình như vậy, không kịp phản ứng. Nhưng rất nhanh cô liền đoán được, đại khái thì là anh say đến độ không còn đoán được chuyện gì nữa rồi, chủ động nói: “Em rót cho anh ly nước.”

Không để cô đi vào phòng bếp, Đoàn Gia Hứa liền nắm lấy cổ tay kéo cô vào trong ngực của mình.

Tang Trĩ bị kéo bất thình lình, ngã nhào vào ngực của anh.

Sau đó, đối diện với khuôn mặt không chút men say cùng đôi mắt cực kỳ thanh tỉnh của anh.

Nương theo đó là đôi môi Đoàn Gia Hứa dán vào bên tai cô, mang theo sự tê dại và ấm áp. Anh cắn xương tai của cô, mùi rượu trên người anh không nồng, xen lẫn hơi thở thuộc về riêng anh, lại rất dễ ngửi.

Tang Trĩ vô thức ôm lấy cổ anh, lại thấy ngứa ngáy, nhịn không được rụt người về phía sau.

Trong nháy mắt bị anh kéo lại, cố định cả người.

Lòng bàn tay anh nóng hôi hổi, từ xương cụt trượt lên trên, dừng lại ở sau lưng. Tựa như mang theo dòng điện, khiến bầu không khí quạnh quẽ chung quanh dần dần bốc lửa.

Thế giới chỉ còn lại hai người.

Tang Trĩ thậm chí còn quên mất nguyên nhân mình ra phòng khách.

Giống như bị rượu trên người anh hút hồn đến say mê, cô ngẩng đầu khẽ cắn lên yết hầu của anh.

Tang Trĩ có thể cảm nhận được, thân thể của anh cứng lại.

Đoàn Gia Hứa nâng cằm của cô lên, nhìn chằm chằm vào cô hai giây, sau đó nặng nề hôn lên đôi môi cô. Lực của anh rất lớn, đặc biệt thô lỗ, đầu lưỡi đảo qua môi cô, níu chặt lấy cô không buông.

Ý loạn tình mê.

Cảm giác của thân thể, vị trí ở trong lòng.

Đều bị đối phương chiếm cứ hết thảy.

Một lúc lâu sau, Đoàn Gia Hứa buông đôi môi cô ra. Trong đôi mắt ngậm lấy dục vọng, nhiễm thêm mấy phần mê hoặc, cùng với cám dỗ trắng trợn. Anh lên tiếng, thanh âm vừa thấp lại trầm khàn: “Bé con.”

Tang Trĩ giương mắt nhìn anh, vô thức đáp lại.

Gọi cô bằng giọng nói này, không hề giống như vô số lần trước từng gọi. Mang theo cảm giác ** cực kỳ mãnh liệt.

“Làm tình với anh được không?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play