Editor: Adelia
Beta: Min
Sau khi về đếnnhà, Tang Trĩ lập tức về phòng mình, cầm lấy bộquần áo mới được giặt xong đi vàophòng tắm. Quần áo cònchưa kịp cởi, cô chợt nhớ đến chiếc váy bị bẩn kia, lại cấp tốc chạy ra ngoài.
Tang Trĩ dạomột vòng quanh phòng khách và hiên nhà.
Không nhìnthấy túi đâu cả.
Cô lạinhìn thoáng qua cửa phòng Tang Diên, cửa không đóng. Nhưng phòng bếp lại có chút độngtĩnh, có thể nghe ra được âm thanh anh ấy vật lộnbên trong, lạch cạch lạch cạch.
Không phải vừamới ăn cơm rồi sao?
Tang Trĩ mặc niệm một câu “ăn giỏi thật”, sau đóquay về phòng. Liết mắt liền thấy chiếc túi đặt ở trên bàn học.
Cô cầm lấy cáitúi vào lại phòng tắm, lấy ra một cái thau rồi ném quần áo bẩn vào.
Đây là lần đầutiên Tang Trĩ tự mình giặt quần áo. Cô cho bột giặt vào, hai tay xoaxoa chà xát nơi có vết bẩn kia, độngtác vụng về lại còn chậm chạp, nhưng vẫn giặt sạch không còn một chút vết bẩn nào.
Đến lúc TangTrĩ ra khỏi phòng tắm, thời gian đã gần hết một tiếng.
Cô ôm chiếcthau chạy đến ban công phơi quần áo lên. Tang Trĩ vừa định quay về phòng, đúng lúc này lại nghe được giọng nói của Tang Diên.
Dường như anh ấyđang nói chuyện điện thoại, giọng điệu lộ rõ vẻ không kiên nhẫn: “Nấu xong rồi.”
“Con quan tâmcái gì chứ? Con thấy con bé rất khó chịu.”Tang Diên nói: “Thêm táo đỏ và đương quy gì cơ? Không phải,mẹ, sao mẹ không nói sớm, con làm sao mà biết được.”
“Không phải ngày mai ba mẹ đã về rồi sao? Đến lúc đó mẹ tự nhìn mà xử lý,con mệt chết rồi, con gái của hai người thì hai người tự lo đi, xong chưa? Hai ngàynay con đã rất tận tình chăm sóc…được rồi, cứ uốngnhư vầyđi.”
Qua vài giây,Tang Diên hình như đã cúp điện thoại. Sau đó nhanh chóng bưng một cái chén đi ra ngoài. Nhìn thấy Tang Trĩ, trên mặt anh ấy cũng chẳngcó một chút nào là chột dạ, lạnh lùng nói: “Tự đến uống.”
Tang Trĩ chậmchạp đi tới: “Sao anh cứkhông ưa em vậy.”
“Nếu anh mà thật không ưa em.” Tang Diên nhấn mạnh, gằn từng chữ,“Đoán chừng lúc này em đã bị anh đánh chết rồi.”
“…”
Nói xong,Tang Diên lười nhác chẳng muốn để ý đến cô nữa, trở về phòng mình.
Tang Trĩ đi đếnbên bàn ăn, cẩn thận từng li từng tí bưng cái chén trên bàn ăn lên đi vềphòng. Cô ngồi vào trước bàn học, miệng đặt trên bát nhấp một chút.
Vẫn còn hơi nóng.
Cô dứt khoátđặt sang một bên. Ngoảnh đầu lại, chú ý tới con Doraemon được cô đặt trên giường.
Tang Trĩ đi qua, cầm gấu bông đặtvào góc giường, cho nó nằm cùng chỗvới con búp bê trước kia được Đoàn Gia Hứa tặng. Cô nằm lỳ trên giường, hai chân đung đưa, dùng đầu ngón tay chọt chọt vào mặt gấu bông.
Trở mình một cái, nằm ngửa, nhìn lên trần nhà trắng lóa.
Nhìn đến xuất thần.
Ngày hôm nayhình như có chút mất mặt.
Lại không saonói rõ được, dường nhưcòn thêm chút vui vẻ.
…..
Đột nhiên gặpphải chuyện lần đầu kinh nguyệt đến, ngoại trừ bụng hơi đau buốt, nhất là phần bụng dưới ra, thìTang Trĩ thực sự không cảm thấy quá khó chịu. Nhưng sáng ngày hôm sau, cô bị đau đến tỉnh, bụng như có người dùngkim châm vào.
Lê Bình và Tang Vinh đã trở về, nấu cho Tang Trĩ một bát cháo gạo kê.
“Còn khó chịukhông?” Chờ cô rửa mặt xong, Lê Bình ngồi bên cạnh trò chuyện vớicô “Đến cũng tốt, mẹ nghe dì con nói, sau khi Hiểu Băng đến kỳ kinhnguyệt đã cao tới một mét bảy.”
Tang Trĩ nhấmnháp húp từng muỗng cháo. Nghe bà nói như thế,cô suy nghĩ một chút: “Chị họ nhỏ ạ?”
“Đúng vậy.”
Tang Trĩ ngờvực nói: “Không phảitrước đó chị ấy đã cao hơn mét sáu rồi sao?”
Lê Bình:“Đúng là thế, vậy tính ra, nói khôngchừng thoáng cái con có thể cao lên một mét sáu.”
“Một mét sáu…” Tang Trĩ nuốt cháo vào trong bụng, lắc lắc đầu, “Con muốn cao hơn một chút,tốt nhất là một mét bảy.”
“Vậy thì Chích Chích của mẹ phải ăn nhiều vô.” Lê Bình dịudàng mà nói, “Từ từ rồi cũng sẽ caolên.”
Ăn xong bữasáng, Tang Trĩ khó chịu nằm trên giường suốt một ngày, chuyện gì cũng chẳng muốn động vào. Nhưng nghĩ đến chiều cao, đây là biểu hiệnđầu tiên của quá trình trưởng thành, sau này sẽ không còn giống như một cô bé con nữa.
Cơn đau này hình như cũng không khó chịu đựng lắm.
…
Thứ tư làsinh nhật của Phó Chính Sơ.
Lúc đầu Tang Trĩ đã hạ quyết tâm không đi, dù sao thì cô và đám người kia cũng không thân thiết lắm, Lê Bình còn giúp cô đăng ký tham gia mộtlớp luyện vẽ trong ba tháng hè. Nhưng vì Ân Chân Như gọi liên tiếp mấy cuộc cứ như đòi mạng, côđành thỏa hiệp.
Nhà Ân Chân Như ở gần đây, từ sớm đã đến tìm Tang Trĩ, muốn đi cùng nhau. Bởi vì KTV nằm ở một khu khác, cảhai cùng đi đến trạm xe buýt gần đó chờ xe đến.
Tháng tám, tiết trời vẫn còn rất nóng, mặt đất tỏa ra hơi nóng hầm hập, bốc lên mùi tanh của đất. Haicô gái nhỏ mặc áo ngắn tay cùng quần short, miễn cưỡng đứng dưới bảng hiệu ở trạmxe.
Đợi một hồi lâu, Tang Trĩ đã có chút gắt gỏng: “Không phải một giờ chiều sao? Đi sớm như vậy làm gì?.”
“Mình quênmua quà …” Ân Chân Như ngượng ngùngle lưỡi, “Dù sao chúng ta cũng phải đi đến phía bên kia, sẵn tiện dạo chơi vài vòng luôn, mua được quà thì lập tức đi tìm bọn Phó Chính Sơ.”
“Bây giờ cũng chỉ mới mười giờ.”
“Ngồi xe cũng mất một giờ rồi đó.” Ân Chân Như nhìn vào đồnghồ đeo tay, “Chúng ta đến đó hẳn là mười một giờ,mua xong rồi đi ăn trưa, vậy thì vừa vặn đúng giờ luôn mà?”
Tang Trĩ lẩmbẩm nói: “Mình có thể trực tiếp đi ăn trưa luôn không?”
“Không được! Saomình có thể đi dạo một mình !” Ân Chân Như nói, “Còn nữa,không phải cậu nói cậu học chung với Phó Chính Sơ sáu năm tiểu học sao? Tại saomình lại thấy mối quan hệ của các cậu xa cách vậy nhỉ.”
“Đúng là rấtxấu.”
“…” Ân ChânNhư khôngthể tin được, “Thật hay giả đó? Mìnhcòn nghĩ rằng Phó Chính Sơ…cái đó đó…cậu hiểukhông ?”
Tang Trĩ caumày: “Cái gì, mình không hiểu.”
Ân Chân Nhưkề sát tai cô, nhỏ giọng nói: “Thầm mến cậu đó.”
“…”
Đúng lúc xe đến.
Không đợiTang Trĩ đáp lời, Ân Chân Như lập tức kéocô lên xe.
Trên xe buýttrống rỗng, chỉ có vài người nên còn dư rấtnhiều chỗ. Hai người tìm vị trí ở phía sau mà ngồi xuống.
Tang Trĩ cònđang suy nghĩ đến lời nói của Ân Chân Như, biểu cảm cóchút vi diệu: “Ai nói cho cậu biết ?”
“Nhìn vào là thấy được ngay mà.” Ân Chân Như nói, “Cậu ta luôn nhờ mìnhrủ cậu đi chơi. Lớp sáu ở lầu ba, còn lớp chúng ta ở lầu hai, cậu ta còn hay qua lại ngoài lớp mình.”
Tang Trĩ lạihỏi: “Vậy sao cậu không nghĩ là cậu ta thích cậu?”
“…”
“Nếu không thì tạisao cậu talại không trực tiếp đến tìm mình, mà phải thông qua cậu.” Tang Trĩ tỏ vẻ rất đương nhiên, “Hai người trước kia cũng không quen biết gì mà.”
“… Cậu nóirất có lý.” Ân Chân Như bĩu môi, “Nhưng nếu không phải liên quan đến việc của cậu,cậu tasẽ không đến tìm mình đâu.”
Trầm mặc.
Tang Trĩ nhìncô ấy chằm chằm, đột nhiên dùng ngón tay chỉ vào má phải của mình.
Ân Chân Như mơ hồ không rõ: “Làm gì vậy? Trên mặt cậukhông dính gì đâu.”
Tang Trĩ lạichỉ chỉ.
Ân Chân Như lậptức trốn về sau, vẻ mặt đầy sự cự tuyệt: “Không phải cậu muốn mình hôn cậu đấy chứ?”
“Cậu nói nhảmgì đấy.” Tang Trĩ không phản bác nổi nhìn cô ấy, “Mìnhchỉ muốn nói với cậu, trước kia mình và Phó Chính Sơrất hayđánh nhau.”
“Hả? Khi nào cơ?”
Tang Trĩ nhớlại: “Chuyện từ năm lớphai.”
“Năm lớphai? Khi đó mấy tuổi vậy?”
“Mìnhlớn hơn cậu ta một tuổi.” Tang Trĩ nói, “Lúc còn nhỏ tuổi, sẽ có mấy nam sinh đánh nữ sinh, nhưng tên này lại không giống lắm.Cậu ta đối với bạn nữ khác không giống, chỉcó mình là bị như vậy.”
“Là sao?”
“Xem mình như con trai mà đánh lộn.”
“…”
“Có một lần.”Dường như để chứng minh trong lời nói của cô có bao nhiêu vôlý, Tang Trĩ chỉ vào má phải, gằn từng chữ nói rõ ràng: “Cậu ta hướng nắm đấm về phía này, đấm mộtcái.”
Hai chữ nắm đấm,cô hết sức gằn giọng.
Ân Chân Như:“Con mẹ nó, có nghiêm trọng không ?”
“À thì? Không biết có được tính là nghiêm trọngkhông.” Tang Trĩ suy tư, rồi sau đóbắt đầu cường điệu, “Không phải mình đánh không lại. Chủ yếu là do không có đềphòng, nênbị ngã trên mặt đất.”
“…”
“Sau đó bị dập rụng một cái răng.” Dừng lại một chút, Tang Trĩ tiếp tục nói, “Lúc ấy mình tứcgiận, cũng đẩy cậu ta một cái.”
“… Sau đóthì sao”
“Cậu ta cũngbị ngã trên mặt đất, gãy xương.”
“…”
….
Lời này vừanói ra, Ân Chân Như quả nhiên bỏ ngay cái ý nghĩ củamình. Sau đó lúc đi mua quà, cô ấy cũng khôngkhuyên Tang Trĩ mua một phần cho Phó Chính Sơ.
Dù cho haingười có xem như là kẻ thù đi nữa, cũng không nên tị hiềm.
Tang Trĩ nhàn nhã mừng rỡ, đi theo phía sau cô ấy, phối hợp nhìn vài món đồ chơi.
Ân Chân Nhưchọn quà cho Phó Chính Sơ vô cùng tùy ý, nhìn thấy một chiếc đèn ngủ phát quang đẹp mắt thì lập tức mua nó luôn. Thời gian vẫncòn sớm, hai người dứt khoát đi vào một cửa hàng đồ ngọt cùng tầng.
Đây là mộtchuỗi cửa hàng đồ ngọt. Mặt tiền của cửa hàng rất nhỏ, trang trí thiên về phong cách Trung Hoa, bàn ghế đềubằng gỗ, màu sắc hơi đậm nhưng ánh sáng lờmờ, nhìn qua cảm giác rất ấm áp.
Điều hòa chỉnh nhiệt độ khá thấp, ngăn cách với cáinóng bên ngoài.
Trong tiệmkhông có vị khách nào, chỉ có mộtnhân viên phục vụ.
Nghe được tiếngmở cửa, nhân viên phục vụ nâng mắt, giọng điệu có mấy phần buồn ngủ, lười nhát nói: “Hoan nghênh quý khách.”
Giọng nói rất quen thuộc.
Hô hấp Tang Trĩ ngưng trệ, vô thức ngẩngđầu.
Người contrai mang tạp dề màu nâu, ngồi bên trong quầy thu ngân, khuôn mặt cúi thấp, màu mắt được ánh đènchiếu rọi trông còn nhạt màu hơn. Ánh mắt củaanh nhìn lướt qua, dừng lại trên mặt Tang Trĩ.
Sau đó, khóe mắt như có như không giật một cái.
Trầm mặc khoảnghai giây.
Tang Trĩ chủđộng lên tiếng: “Anh.”
Đoàn Gia Hứanhìn nữ sinh bên cạnh Tang Trĩ, gật gật đầu: “Đến đây chơi à?”
Tang Trĩ: “Dạ.”
Tròng mắt Ân Chân Như đảo qua đảo đảo lạinhìn hai người họ, không nói gì.
Tang Trĩ cầmlấy menu được trưng trên bàn thu ngân, do dự hỏi: “Anh, anh làm thêm ở đây sao ?”
“Ừ.” Vẻ mặtĐoàn Gia Hứa không quá để ý, “Tìm chỗ ngồi đi, muốn ăn gì thì đến chọn sau,một lát tôi mang qua cho em.”
Tang Trĩ ‘dạ’một tiếng, cùng Ân Chân Như ngồi vào vị trí gần đó nhất.
Lật menu,Ân Chân Như lặng lẽ nhìn về phía Đoàn Gia Hứa, hiếu kỳ hỏi:“Anh ấy là ai vậy? Mình còn nhớ rõanh trai cậu trông không giống thế này.”
“Bạn của anhmình.”
“Trông thật đẹptrai.” Ân Chân Như che ngực, “Mình nhớ anh trai cậu cũng rất đẹp trai, TangTrĩ, cậu hạnh phúc quá rồi.”
Tang Trĩ: “Cậuđừng nói bậy.”
Ân Chân Như:“Hả?”
Tang Trĩ: “Anh mình đẹp trai chỗ nào.”
“…”
Rất nhanh, cảhai đều đã chọn xong bánh ngọt. TangTrĩ ôm menu,đi đến trước mặt Đoàn Gia Hứa: “ Anh, em muốn một chè sữa dừa Tây Mễ Lộ, thêm hai phần xoài bọc sữatươi.”
Đoàn Gia Hứa:“Được.”
Tang Trĩ nhẩmtính giá cả, sau đó lấy từ trong túi áo một tờ hai mươi đồng và một tờ mười đồng, lụclọi thêm ba xu. Cô lại sờ sờ, không còn nữa.
Tang Trĩ đặt tiền trên bàn thu ngân. Cô quay đầu, nghĩ muốn quay về chỗ ngồi lấybóp, cầmthêm tiền đến bổ sung.
Vừa đi hai bước,Đoàn Gia Hứa phía sau đã gọi cô: “Cô bé.”
Tang Trĩ quaylại: “Dạ?”
Đoàn Gia Hứadùng khớp xương gõ gõ lên tiền trên bàn, khủy tay chống ở mép bàn, hơi cúi người,cười khẽ một tiếng, hỏi: “Bắt nạt tôi không biết tính toán sao?”
Tang Trĩ kịpphản ứng, mấp máy môi, im lặng quay về chỗ mình ngồi, từ trongbóp cầm ra một xu, lại đi đến trước quầy thu ngân, đặt một xu này lên trước mặt anh.
Đoàn Gia Hứaquét mắt: “Còn thiếu một đồng.”
“…”
Tang Trĩ cảmthấy anh đang lừa tiền cô, bắt đầu nghiêm túc tính toán cho anh: “Một mónmười tám đồng, một món mười sáu đồng,cộng lại ba mươi bốn, còn thiếu một đồng ở đâu chứ?”
“Không phải em nói tôi đẹp trai sao?”
“…”
Cô nói lúcnào, kia rõ ràng là Ân Chân Như nói.
Mà nói câuđó với chuyện này thì có liên quan gì.
“Vụng trộm nhìn tôi nhiều lần như vậy, nếu như cho em nhìn miễn phí…” anh kéo dài âm cuối, giọng điệu cà lơ phất phơ, “Vậy tôisẽ phải chịu nhiều thua thiệt nha.”
Tác giả có lờimuốn nói:
Lão già Đoàn Gia Hứa, rõ ràng lừa tiền của một đứa trẻ.