Vụ kiện coi như thành công, tập đoàn S vì nhìn thấy những bất lợi trước mắt đã đồng ý chịu thiệt bồi thường cùng ra mắt sản phẩm chia hoa hồng.

Chuyện này không gây tổn thất lớn đối với Ninh Thị mà còn lợi rất nhiều, sản phẩm sẽ vẫn được ra mắt nhà đầu tư và các cổ đông đều đồng ý sáng tạo sản phẩm mới để ra mắt kịp tiến độ

Nhân viên công ty lại một phen tăng ca đầy mệt mỏi nhưng tất cả đều đồng tình hưởng ứng vì lợi ích của Ninh thị

“Luật sư Lý chị lợi hại thật đấy, mọi thứ đều chuẩn bị kỹ càng rồi mới ra chiêu. Em coi như lại tiếp tục mở rộng tầm mắt” Tiểu Nhu đứng trong phòng làm việc của Lý Thẩm ôm tập tài liệu ánh mắt hiện lên sự ngưỡng mộ thao thao bất tuyệt

Lý Thẩm ký xong tài liệu đóng nắp bút máy, gấp cặp tài liệu lại đưa cho thư ký nhỏ rồi đáp “Em thấy đấy trong công việc nghiêm túc là điều tiên quyết để giải quyết, tự tin cũng là vũ khí giết người. Mọi thứ đều phải sắp xếp đầy đủ thì không có gì không thể đối diện và vượt qua nó”

“Vâng ạ, vậy em đi nộp tài liệu đây” Tiêu Nhu gật đầu rồi rời khỏi phòng làm việc

Lý Thẩm mỉm cười nhìn cô thư ký của mình rời đi, ánh mắt vô thức lướt qua bức ảnh trên bàn làm việc, nụ cười cũng vì đó mà tắt đi

Ngoài sự nghiệp ra thì mọi chuyện không bao giờ xảy ra theo mong muốn của cô, Lý Thẩm nên cảm thấy vinh dự hay bất hạnh đây. Có lẽ đã định sẵn rằng phải đối lấy thứ gì đó mới có được thành công của việc khác

Đang suy nghĩ lung tung thì chuông điện thoại vang lên, nhạc chuông bao năm qua vẫn chưa hề đổi “Người đuổi theo ánh sáng” cắt ngang dòng suy nghĩ của cô, màn hình sáng lên người gọi là Lục Lệ Thành

“Lệ Thành, chuyện gì vậy?”

Đầu bên kia trả lời, là một giọng nói trầm ấm đầy nam tính “Tiểu Thẩm, bên phía Lục Thị có việc nên anh chuẩn bị lên máy bay trở về. Không thể mời em một bữa trước khi đi lại không biết lúc nào trở lại nên gọi điện báo em một tiếng.”

“Không sao anh có việc bận mà, công ty quan trọng đừng để lỡ việc”

Nam nhân kia lại càu nhàu “Phải rồi nhớ ăn uống đầy đủ, đại luật sư cũng là người không phải thần đâu. Đừng làm việc khuya quá không tốt cho sức khỏe đâu nghe chưa? Lần sau trở lại mà thấy em xanh xao gầy đi một chút thì biết tay”

“Ay da, Lục tổng từ khi nào lại giống mẹ em càu nhàu mãi thế cơ chứ, em biết lo cho bản thân mà, 5 năm qua em sống một mình chẳng phải rất tốt sao?” Lý Thẩm uống một ngụm trà bĩu môi đáp

“Không sớm nữa anh lên máy bay đây. Đừng nhớ anh quá đấy”

Một cuộc gọi nữa lại đến “Đi đường cẩn thận. Mẹ em gọi em cúp máy trước nhé”

Lý Thẩm cắt cuộc gọi chuyển sang trả lời cuộc gọi của bà Lý “Mẹ à”

“Tiểu Thẩm có chuyện rồi” Bà Lý đã không còn bình tĩnh vừa khóc vừa trả lời cô

Cô lo lắng đứng bật dậy khỏi ghế “Mẹ, bình tĩnh nói con biết có chuyện gì được không?”

Bà Lý vẫn tiếp tục khóc không ngưng trong đầu bên kia cuộc gọi “Mẹ biết sự nghiệp bên đó của con đang phát triển rất tốt, thực ra bố mẹ cũng không muốn trở thành gánh nặng cho con nhưng thời gian bố con không nhiều nữa, mẹ vẫn mong con trở về”

“Sao cơ ạ?” Mới nghe thôi thật không thể bình tĩnh với chuyện này được nữa, tay Lý Thẩm có chút run rẩy nhưng vẫn cố giữ chặt lấy điện thoại để hiểu rõ sự tình hơn, chân cô cũng mềm nhũn, thả người xuống ghế trong mông lung

Mẹ cô không còn khóc nhưng vẫn nghe được tiếng thút thít, có lẽ bà đã khóc rất nhiều “Hôm qua ông ấy đi lạc mãi mới tìm thấy, anh họ của con giúp ta đưa ông ấy tới bệnh viện kiểm tra bác sĩ bảo lão Thẩm mắc bệnh Alzheimer, mấy lâu nay ta cảm thấy rất lạ khi ông ấy cứ quên trước quên sau mà không để tâm đưa ông ấy đi khám sớm hơn. Có thể một thời gian nữa sẽ quên hết mọi người, nếu con không trở về ông ấy sẽ quên con mất”

Lý Thẩm lặng đi mấy giây rồi đáp “Mẹ con biết rồi, con sẽ sắp xếp trở về đó. Mẹ chăm sóc bố thật tốt nhé con sẽ về sớm nhất có thể”

“Được được, ta chờ tin của con. Lão Lý gọi ta rồi, con nhớ ăn uống đầy đủ nhé ở một mình đừng để bản

thân chịu khổ. Về đây rồi mẹ nấu món ăn ngón cho con”

Cúp điện thoại, từng giọt nước mắt nóng hổi trượt xuống má của Lý Thẩm, rốt cuộc ông trời sao lại đối xử với cô như vậy. Đến cuối cùng người chịu cực khổ vẫn là mẹ cô, chăm sóc người chồng mắc bệnh mất trí nhớ cô không thể trốn chạy nữa, điều quan trọng bây giờ chính là trở về chăm sóc người mình yêu thương.

Không thể vì bản thân sợ hãi mà bỏ rơi người thân nhất của mình, nếu như có chuyện gì xảy ra chắc chắn cô sẽ rất rất hối hận và dằn vặt trong nỗi đau mất đi người mình yêu. Đã đến lúc trở về đối diện với mọi thứ đến đâu hay đến đó vậy

Gạt đi giọt nước mắt vô dụng không thể giúp gì được cho mình, Lý Thẩm coi lại hết những tài liệu pháp lý xem xem còn có việc gì quan trọng hay không, phải nhanh chóng bàn giao công việc mới có thể nhanh trở về được

-Thiên Di-

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play