"...Nhân sinh ngắn ngủi, tự do đáng quý, độc thân vẫn tốt nhất, độc thân muôn năm." Vương Minh nằm sấp trên bàn, vẻ mặt phẫn hận đọc tin nhắn trên điện thoại, "Lại một cái nữa, sao đầu năm nay người độc thân nhiều như vậy? Trả lời kiểu gì đây? Thôi thì viết "chúc ngày lễ vui vẻ" là được rồi."
Một bên lưu loát trả lời tin nhắn, một bên u oán nhìn thoáng qua Ngô Tà, khẽ lắc đầu, bộ dáng muốn nói lại thôi.
Ngô Tà đang nằm trên ghế dựa thấy rõ toàn bộ động tác của Vương Minh, trên đầu đầy hắc tuyến.
"Vương Minh chết tiệt, tiếc nuối như vậy là sao? Còn muốn tiền lương không hả?"
"Ấy, ông chủ, tôi là thật lòng vui mừng cho anh mà, cái ngày lễ thê lương này, anh và cô... Trương tiểu ca không cần trải qua." Bắt gặp ánh mắt lạnh lẽo của Ngô Tà, Vương Minh đem hai chữ "cô gia" nuốt xuống, tủi thân nói, "Không giống như tôi, cô-gia-quả-nhân đi chơi lễ hội pháo hoa độc thân ở ngoài đường." Bốn chữ cô gia quả nhân đặc biệt nhấn mạnh, chất chứa bao nhiêu oán niệm.
(Lời editor: chỗ này cần phải giải thích một chút, "cô gia" nói chung là chỉ con rể, ý Vương Minh là chồng của ông chủ, còn cô gia trong cụm cô gia quả nhân mang ý nghĩa người cô đơn một thân một mình.)
"Lễ hội pháo hoa độc thân? Đó là cái gì?" Ngô Tà vừa nghe đã thấy hay, vội hưng phấn hỏi.
"Mấy bác gái ở ngoài phố tổ chức cho nhóm thanh niên chưa kết hôn, coi như là để tạo quan hệ, giải quyết triệt để cái đám cẩu độc thân, nhưng mà ông chủ không cần đi đâu." Vương Minh lại ném cho cậu một ánh mắt u oán, "Anh ở nhà cùng cô gia tương thân tương ái đi, tôi đi trước!"
Thấy Ngô Tà gạt tàn thuốc, Vương Minh nhanh như thỏ chạy vọt ra khỏi cửa, biến mất không thấy tăm hơi.
"Tiểu tử này!" Ngô Tà khẽ mắng, sau đó quay về ghế ngồi.
Về nhà đã được mấy tháng, sau khi biết được cậu chưa chết, mọi người giống như bùng nổ, thậm chí có người còn chạy tới nước mắt nước mũi kể lể nhớ nhung ra sao, ngay cả Bàn Tử cũng đỏ mắt, muốn bao nhiêu nhiệt liệt thì có bấy nhiêu nhiệt liệt.
Còn Muộn Du Bình, vài năm cậu không ở đây, thế mà vẫn luôn sống trong cửa hàng, làm cho Ngô Tà cảm động không thôi.
Vì thế hai người cứ vậy sống chung, người trong nhà cũng không ai phản đối, có lẽ là mấy năm nay đã biết rõ chuyện của hai người cho nên Vương Minh mới trực tiếp gọi cô gia.
Vừa nghĩ đến Muộn Du Bình, trong lòng Ngô Tà bắt đầu chửi ầm lên.
Cái tên Muộn Du Bình chết tiệt! Hắn con mẹ nó mới mấy năm không gặp mà đã thay đổi rồi, vừa đến buổi tối là biến thành lang thành hổ, cũng không sợ tinh tẫn nhân vong! Lão tử xém nữa là chết trên giường rồi!
Nhưng cũng không thể trách Muộn Du Bình, cậu "chết" bao nhiêu năm, hắn cũng khổ bấy nhiêu năm, biết rõ là cậu sẽ không quay về được nhưng vẫn ở nơi này...
Thôi dẹp! Không thể đồng cảm cho tên hỗn đản kia được! Ngô Tà gõ đầu mình, cứ mỗi lần tên kia bày ra bộ dáng "mấy năm nay tôi cô đơn một mình rất đáng thương" là cậu lại đau lòng, sau đó hắn ta liền nhân cơ hội ăn sạch cậu...
Vài hôm trước bị hắn giày vò đến mức sốt cao, cuối cùng cũng có cơ hội lập ra một hiệp định....Nội dung hiệp định á, e hèm, không thể nói.
Cho dù là vậy, Muộn Du Bình vẫn lợi dụng ngày nghỉ và đêm giông - cái tên này còn nói dối là sợ sấm sét - để lừa cậu lên giường, hiệp định kia cơ bản cũng không có tác dụng.
Nghĩ đến đây, Ngô Tà tự thương cho đóa cúc của mình.
Nhưng hôm nay trời quang mây tạnh, chắc sẽ không mưa, lễ độc thân, để xem Muộn Du Bình lấy cớ gì, hừ!
Vui vẻ thoải mái cho tới buổi tối, Ngô Tà và Muộn Du Bình cơm nước xong thì ngồi trên sô pha xem TV.
Nói là cùng nhau xem TV, thật ra là chỉ có Ngô Tà xem TV, còn Muộn Du Bình ôm cậu không biết đang nhìn gì.
"Ngô Tà." Cậu đang coi Gintama trên TV, cười đến nghiêng người, Muộn Du Bình đột nhiên mở miệng.
"Hả?" Ngô Tà đang chăm chú xem cũng không thèm quay đầu lại nhìn hắn.
"Hôm nay ăn lễ." Muộn Du Bình dùng sức ôm Ngô Tà vào lòng.
Cái tên khốn này! Ngay lập tức, chuông cảnh báo trong đầu Ngô Tà kêu vang inh ỏi, chuẩn bị đẩy Muộn Du Bình ra, sau đó nói cho hắn biết ngày lễ này không dành cho hai người họ, nhưng chợt nhận ra nếu nói như vậy thì chẳng phải thừa nhận mình là người của hắn rồi, sau đó hắn lại mượn cơ hội đẩy ngã mình? (tác giả: rất có tính tự giác ╮(╯▽╰)╭)
Đang suy nghĩ nên trả lời thế nào, bỗng nhiên nhớ Vương Minh từng nhắc tới lễ hội pháo hoa độc thân, cậu lập tức nảy ra ý hay.
"Đúng rồi, Tiểu Ca," Xoay người lại đối mặt với Muộn Du Bình, vẻ mặt rất nghiêm túc nói, "Ở ngoài phố hôm nay có tổ chức lễ hội pháo hoa mừng lễ độc thân, nghe nói còn có thể tạo quan hệ, cùng đi đi?" Ngô Tà cười đến là chân thành.
Hừ, nếu đã thừa nhận hôm nay ăn lễ thì phải cùng tôi đi lễ hội pháo hoa, để xem anh làm thế nào!
Ngô Tà đắc ý nghĩ, không chú ý tới ánh mắt chợt lóe lên tia giảo hoạt của Muộn Du Bình.
"Thôi khỏi, chúng ta không chơi lễ." Nghe Muộn Du Bình trả lời, Ngô Tà vui đến nở hoa.
Haha, tôi thắng!
Lại xem tiếp một lúc, Muộn Du Bình nói mệt, liền kéo Ngô Tà đi tắm.
Thật vất vả tắm rửa xong dưới ánh mắt nóng bỏng và móng vuốt quấy rầy của hắn, thể xác và tinh thần Ngô Tà rã rời nằm thẳng cẳng trên giường.
Mệt quá, nhưng chí ít hôm nay không để cho Muộn Du Bình thực hiện được ý đồ, phải tiếp tục phát huy, Ngô Tà.
Âm thầm tự cổ vũ chính mình, Ngô Tà làm lơ cánh tay đang để trên eo mình mà ngủ.
Không bao lâu sau...
"Oành!" Chuẩn bị đi gặp Chu Công rồi, Ngô Tà lại bị một tiếng nổ làm tỉnh giấc.
Sét đánh? Không thể nào! Ngô Tà chạy đến bên cửa sổ nhìn, thấy trên trời là chùm pháo hoa rất lớn, ngay sau đó, theo tiếng nổ vang không ngừng là từng chùm từng chùm pháo hoa liên tiếp lóe lên rực rỡ trên bầu trời đêm, ngũ sắc lộng lẫy, vô cùng đẹp mắt.
Hóa ra là pháo hoa, đều do Muộn Du Bình, làm hại lão tử nghe thấy tiếng nổ là biến sắc!
Ngô Tà thở phào nhẹ nhõm, trở mình định ngủ tiếp.
Thế nhưng...
Người bên cạnh đột nhiên mạnh mẽ ôm Ngô Tà vào lòng.
"Này! Gì vậy! Bỏ ra! Tôi buồn ngủ!"
"Ngô Tà, sét đánh..." Muộn Du Bình siết càng chặt, cả người kề sát vào cậu.
"Anh nhìn rõ đi, không phải sét đánh! Là pháo hoa đó!" Ngô Tà liều mạng giãy dụa nhưng không thể nhúc nhích được, hơn nữa, bên hông còn đụng đến một thứ cứng cứng, cả người đột nhiên bất động...
"Ngô Tà, tôi sợ." Thanh âm bình thản không hề run rẩy.
"Cái tên khốn kiếp! Anh vốn không ngủ! Còn muốn tìm cớ...... A!" Lời còn chưa nói hết thì miệng đã bị lấp kín, đại não Ngô Tà lập tức trống rỗng, lúc phản ứng lại thì đã bị Muộn Du Bình đặt dưới thân, bàn tay không an phận đang di chuyển khắp người....
"A.....Ưm....Tay...Ưm....Tên khốn kiếp không nói lý lẽ..... Aaa~!"
Cái miệng lải nhải không ngừng bỗng nhiên phát ra một tiếng rên rỉ, đương nhiên là bởi bộ vị quan trọng nào đó bị tập kích.
"A.... Ahaa~......Đừng..... Đừng chạm nơi đó.....Aaaaa!"
Lý trí đã tiêu tán theo từng đợt pháo hoa bên ngoài, chỉ có khoái cảm tiêu hồn đánh sâu vào đại não, Ngô Tà nắm chặt tóc Muộn Du Bình, ưỡn đầu về phía sau, cả người ửng hồng....
Chuyện tiếp theo giống như bao nhiêu đêm khác (tác giả: tôi sẽ không ngồi trước máy tính viết H vào một ngày lễ thê lương như vậy đâu aaaaa! Xin tự mình tưởng tượng đi ha~)
Một tia ý thức cuối cùng của Ngô Tà trước khi tiêu tán là:
Hừ! Tên chết tiệt nào dám bắn pháo hoa gần nhà lão tử như vậy chứ!
Điện thoại di động của Muộn Du Bình đặt ở đầu giường, bên trong có một tin nhắn đến từ Vương Minh, nội dung là:
Cô gia, pháo hoa đã chuẩn bị xong rồi, chúc ngài buổi tối vui vẻ.
_HẾT_
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT