*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Giả sử như có một Cố Y Lương dáng vẻ hơi thấp thỏm ngại ngùng kèm hơi chờ mong mời mấy người đi xem phim.
Hỏi: Mấy người sẽ làm gì?
Trả lời: Tôi không biết mọi người sẽ đáp như thế nào, vì chỉ cần anh ta cười với tôi một cái thôi, đừng nói là đi xem phim, nếu kêu tôi bỏ trốn cùng nhau tôi cũng sẽ dọn đồ chạy theo luôn. Chạy về hướng hạnh phúc, không bao giờ quay đầu lại.
Tôi cứ như con ruồi vo ve trong phòng nghỉ chạy qua chạy lại, đeo cái khẩu trang đen to đùng lên rồi tìm chiếc áo khoác nào cao cổ mặc vào, sau đó lấy khăn choàng cổ quá cỡ choàng lên —
Sao trong phòng nghỉ không có mặt nạ phòng độc hay facekini vậy [1]?!
[1] Tắm biển ngoài bikini thì chúng ta còn có facekini…->
IMGTrong lúc tôi đang do dự nghĩ có nên tròng tất chân lên đầu rồi cắt ba cái lỗ hay không thì Cố Y Lương bật cười kéo tôi lại, lấy mũ lưỡi trai ụp lên đầu tôi: “Đi xem phim thôi mà, đâu phải đi cướp Ngân hàng, đội mũ che mặt là được rồi.”
Tôi: “Nhưng mà…”
Anh ta: “Cậu mặc như thế này ra ngoài không phải bị cảnh sát đuổi theo thì cũng bị dân chúng bắt đưa lên đồn đó.”
Tôi: “…”
Anh ta tháo hết áo khoác với khăn choàng cổ trên người tôi xuống, tôi im lặng một phút, mắt quét thấy túi đựng đồ trang điểm vẫn còn sống sót trong tay Tiểu Trần.
Cố Y Lương ngoan ngoãn ngồi xuống, để cho tôi tùy ý tô vẽ trên mặt mình, tò mò hỏi: “Cậu biết make up à?”
“Cơ bản thôi.” Tôi vẽ lông mày của anh ta vừa to vừa đậm, sau đó đổi dáng mắt, nói: “Che khuyết điểm, che quầng thâm, vẽ lông mày lông mi để lúc gặp người ta nhìn có sức sống một xíu.”
Anh ta: “Tôi không biết bình thường cậu cũng make up đó.”
Thẳng nam lên tiếng x1
Anh ta: “Cảm thấy mặt mộc của cậu cũng không khác gì khi trang điểm.”
Thẳng nam lên tiếng x2
Anh ta: “Không làm gì cũng đẹp.”
Thẳng nam lên tiếng x3
Anh ta: “Cậu như nào cũng đẹp. “
Tôi: “… Thôi được rồi được rồi, không biết khen thế nào thì anh đừng khen nữa — “
Tôi còn chưa dứt lời, anh ta nhướn người hôn tôi cái chụt, nhìn tôi cười ngu, nói: “Ừm, im rồi.”
Tôi phục luôn.
Sao tôi lại quên anh ta lúc chơi hệ cong lúc chơi hệ thẳng vậy?
Tôi cảm xúc lẫn lộn, hai tay chắp lại, hành lễ với anh ta.
Anh ta khó hiểu đáp lễ lại, còn vui vẻ hỏi tiếp: “Tiếp theo là gì, nhất bái thiên địa?”
Tôi: “…”
Tiểu Trần đẩy cửa vào, thấy tôi hết sức sửng sốt: “Sao anh đỏ mặt vậy?”
Trái tim tôi đang được Cố Y Lương đem đi ngâm rượu mật ong mà, cười sảng khoái đáp: “Tinh thần phấn chấn thôi.”
Tiểu Trần vội thủ thế, cao giọng hỏi: “Nói vậy ngươi chính là người của bang chủ Lữ?” [2]
[2] Câu thoại kinh điển phim Đấu Trí Núi Uy Hổ (The Taking of Tiger Mountain) –
Đoạn Cut (Giây gần cuối video)
Tim tôi lập tức tỉnh rượu, lời ít ý nhiều đáp: “Cút.”
Make up cho Cố Y Lương xong, tôi lùi ra sau hai bước để nhìn anh ta, cảm thấy hết sức hài lòng với thành quả của mình — Với gương mặt này mà đeo khẩu trang, rồi tạo kiểu tóc khác, dù là fandom Quý Phi cũng chả nhận ra anh ta.
Cố Y Lương lấy dụng cụ trang điểm trong tay tôi: “Tôi giúp cậu trang điểm.”
Tôi nghi ngờ hỏi: “Anh biết hả?”
Anh ta rất tự tin: “Lúc nãy nhìn cậu làm, thấy cũng không khó lắm.”
Tôi ngồi đâu lưng với gương, nhìn Cố Y Lương rũ mắt vẽ chân mày cho mình mà lòng đầy ngập yêu thương, mặc dù tôi biết sẽ xấu, nhưng kiểu trang điểm cho nhau như thế này — Thật sự là rất là ngọt luôn.
Tiểu Trần nhìn chúng tôi muốn nói lại thôi.
Cố Y Lương tô vẽ, khẽ thở dài tiếc nuối: “Điện thoại hư rồi, nếu còn… là up weibo được rồi.”
Cái tên này một ngày không up weibo là khó chịu hả, cũng không biết là muốn show ân ái hay muốn tuyên truyền nữa.
Có một chính chủ CP thích phổ độ như thế này, Nương Tử quả là fandom đã từng đau khổ cầu xin bụt nghìn năm trước.
Trong lòng tôi tấm tắc mấy tiếng, lại cười hí hí mấy cái, sau đó suy nghĩ thấy kiểu tương tác này cũng được đó chứ, vẫn trong phạm phi có thể up weibo!
Nghĩ vậy tôi liền logout weibo của mình rồi đưa điện thoại cho anh ta: “Đăng nhập của anh đi.”
Anh ta cầm điện thoại đăng nhập, sau đó đưa điện thoại cho Tiểu Trần: “Phiền cậu chụp giúp chúng tôi một tấm.”
Tiểu Trần vẫn nhìn chúng tôi muốn nói lại thôi.
Mãi cho đến khi Cố Y Lương gõ status xong, chuẩn bị bấm nút đăng bên góc phải, tôi mới phát hiện —
App Siêu Thoại vẫn còn trong máy!!!
Tuy trước kia bị anh ta nhận nhầm là fan, nhưng nếu nó nhảy noti, bị bắt quả tang tham gia Siêu Thoại couple thì chết mất, còn đặt là ‘Cục cưng của tôi’ nữa chứ!!!
Điện thoại rung lên, lúc tiếng noti vừa bật lên là tôi lập tức giập điện thoại lại.
Cố Y Lương hết hồn, mắt nhìn vào màn hình điện thoại của tôi, sau đó cười khẽ, xoa đầu tôi nói: “Trang điểm tiếp thôi.”
Chắc là lừa được rồi, tôi thở phào một hơi, để anh ta làm bừa trên mặt mình tiếp.
Tiểu Trần vẫn còn đang nhìn chúng tôi muốn nói lại thôi.
Tôi: “Tiểu Trần em muốn nói gì nói lẹ đi — “
Tiểu Trần: “Đừng có nghĩ lung tung nữa, anh quay lại soi gương lẹ đi, không soi là toi bây giờ!!”
Tôi nhìn mình trong gương.
Tình yêu nồng thắm xin bye bye, tôi tự tẩy chiếc lông mày như hai miếng rong biển của mình, rồi lại tự tay make up cho mình xấu đi, tôi dùng ánh mắt chết chóc phẫn hận đội mũ đeo khẩu trang lên, cùng Cố Y Lương bước ra ngoài.
Cố Y Lương ngồi trên xe, chọt chọt tôi: “Xin lỗi mà, ý tưởng thì có nhưng mà năng lực không chạy theo kịp.”
Tôi lại tin lầm trai thẳng, nhờ nhầm trai thẳng, tuột hết mood: “Xấu muốn — “
Cố Y Lương nhào tới hôn tôi, còn dùng lưỡi liếm môi tôi một cái, sau đó cười cười: “Im nào, cậu như thế nào cũng đẹp.”
Tôi: “…!”
Không những học một biết mười, mà còn có thể nói dối không chớp mắt, hay lắm, tuyệt lắm, thật không hổ là người đàn ông bẻ công được Vệ Ngôn Tử tôi.
Cổ tôi nếm được vị ngọt, nên ngay cả chuyện mình bị hóa trang thành kẻ xấu xí tôi cũng quên luôn, còn rướn người hôn má anh ta cái chụt, đang chờ xem anh ta có hành động gì kế tiếp thì thấy anh ta nghiêm túc đạp ga lái xe đi.
Tôi: “…”
Đúng là cứ bị anh ta dụ, xoay như chong chóng!
Tôi vẫn thấy cổ có vị ngọt, lần này là tức giận chính mình, giận mình không có chính kiến.
Đêm nay nhất định phải làm anh ta một hiệp, còn phải cướp vị trí phía trên để rửa sạch nỗi nhục này!
Tôi nhìn góc nghiêng của Cố Y Lương, âm thầm hạ quyết tâm siết chặt tay.
Hạ quyết tâm xong thì bắt đầu cười hô hố.
— Ngọt thiệt á, ngọt ghê.
Xe lăn bánh, bầu không khí cũng khá ổn, gió mát hai bên khiến cho lòng người cũng nhộn nhạo.
… Nếu có BGM trợ hứng có phải càng perfect không?
Tôi chủ động bật Top 50 ca khúc lãng mạn kinh điển Âu Mỹ của anh ta lên.
Cố Y Lương lái xe, nhìn tôi đang phiêu theo nhạc, thở hắt ra cười nói: “Còn tưởng cậu không thích mấy bài này, đợt trước cậu bật lên thấy có vẻ khó chịu.”
Đó là do tâm trạng khác biệt! Lần trước tôi vẫn chưa có cong mà!
Tôi há miệng muốn nói, nhưng đã kịp ngừng lại.
Ủa?
Chờ chút, nếu theo ý anh ta nói, thì những bài này là anh ta muốn cho tôi nghe?
Hóa ra anh ta đã có ý đồ từ trước?!
Tôi mở to mắt nhìn: “Bái hát là anh chọn?”
Anh ta xoa chóp mũi: “… Ừm, đợt đó vốn là định dẫn cậu đi, à, đi ăn.”
Tôi: “…?”
Tôi: “…”
A! Tôi nhớ rồi.
Chẳng phải là ‘Vung tiền như rác bao cả cái nhà hàng, thuê luôn nhạc sĩ violin’ đây sao.
Không quan tâm khi đó anh ta làm vậy là để theo đuổi tôi hay là để tuyên truyền cho phim, vì kiểu gì tôi chẳng đổ rồi, trăm sông đổ về một biển, anh ta cứ chịu trách nhiệm là được.
Cảm giác ngọt ngào lãng mạn dâng lên từng cơn, tôi liếc mắt liếc mắt cười cười: “Ừ, nghe rất hay.”
Anh ta ừm một tiếng đáp lại, lúc chờ đèn đỏ xoa nhẹ tóc tôi, vừa căng thẳng vừa nghiêm túc nói: “Lời bài hát… đều là lời tôi muốn nói.”
Tôi:? Vậy sao anh không nói thẳng luôn đi!?
Quanh co làm cái gì, bớt việc lại đi, còn nếu muốn nói nhiều quá thì làm thành một tệp file ghi âm, ‘Tình thoại.rar’ gửi cho Vệ Ngôn Tử tôi là được rồi.
Tuy nghĩ như vậy, nhưng tôi vẫn không tự chủ được mà nghe kỹ lại lời bài hát, toàn là những câu trêu ghẹo đỉnh gu, thật sự là khiến cho tôi vừa muốn trêu anh ta vừa cảm thấy ngọt tận xương.
Thiên ngôn vạn ngữ ngẹn ở trong lòng, cơ thể như đang ở trên mây, tôi nâng tay đặt lên bàn tay đang cầm cần số của anh ta.
Đúng lúc đèn đỏ chuyển sang đèn xanh, anh ta khựng lại một chút rồi mới đạp ga.
Tiếng nhạc ngân vang, sự lãng mạn cũng dâng lên như thủy triều.
Học được cách dùng lời bài hát để thả thính, tôi vừa ngâm nga ‘Close To You’ bên cạnh Cố Y Lương, vừa lắc lư theo bài hát: “Vậy anh biết tại sao tôi tại lắc lư về phía anh không? Gợi ý, có liên quan đến lời bài hát — “
Tôi chibi-ver ở trong lòng thầm xấu hổ chọt chọt đáp: Bởi vì tôi muốn close to you đó ~
Anh ta bẻ tay lái, trầm tư một lúc mới thắc mắc hỏi: “Tại vì… sóng âm quá mạnh, không lắc về phía này sẽ bị ngã xuống đất?” [3]
[3] Đoạn này thì Đậu cũng không rõ, nhưng chiếu theo đầu chương đến giờ thì chắc là nói lại lời bài hát hoặc thoại phim gì đấy nữa.
Tôi: “…”
Chibi tôi ở trong lòng: “…”
Sự lãng mạn lại rút hết như thủy triều rút.
Anh ta có thiết lập nhân vật là 100% không ghẹo được hả?!
Còn tôi 100% luôn bị ghẹo tổn thương lắm biết không?!
Tôi mắt chết lặng, tâm cũng chết lặng nhìn Cố Y Lương dừng xe trước một cửa tiệm Apple Center khá vắng vẻ.
Anh ta nói tôi ngồi trong xe đừng đi đâu, rồi một mình vào đó.
Tôi nhìn bóng lưng rời đi của anh ta, thở dài không thôi — sao bạn trai của tôi lại có hai nhân cách vậy, lúc thì không hiểu phong tình, lúc thì như bậc thầy thế kia?
Là cuộc sống bất công, hay anh ta thật sự ngu ngốc nhưng bẩm sinh biết trêu ghẹo??
Thôi, dù sao thì từ đó đến giờ tôi cũng không hiểu được nhân cách nào của anh ta.
Anh ta đi hơi lâu, tôi chờ đến chán chường, bèn lấy điện thoại ra đọc noti Siêu Thoại lúc nãy chưa kịp xem.
Dù chưa đọc nhưng nghĩ cũng biết anh ta sẽ @ tôi, tôi vui vẻ nhấp vào weibo xem.
@ Cố Y Lương Liam: ‘Nho nhỏ tặng anh’
@ Vệ Ngôn Tử William
Hình đính kèm là ảnh anh ta ở trong phòng nghỉ cúi đầu vẽ mày cho tôi, bố cục hoàn mỹ màu sắc hài hòa, tôi zoom nhìn thấy cặp lông mày rong biển của mình, mùi muối biển dâng lên…
Tôi: …………………
Cao thủ! Master! Gamer on top!
Hình ảnh này vừa trầm lắng vừa có chút buồn cười, cái gì cũng có mức độ vừa phải —
Tôi thua rồi, thua thật rồi, anh ta thế này là đè đầu bắt tôi phải thành Nương Tử cắn cẩu lương hả?!!
Điện thoại của tôi anh ta cầm chưa được bao lâu, mà đã hoàn thành ‘Đọc hiểu weibo’, ‘Xem hết weibo’ của tôi rồi. Thao tác ‘Nghĩ câu đối đáp’, ‘Up weibo’ hết sức lưu loát? [4]
[4] Theo ý Ngôn Tử nói thì mình hiểu là bài hát ‘Nho nhỏ tặng anh’ có liên quan đến bài ‘Gió lạnh gửi anh’ của Trần Ỷ Trinh chương trước nên có đi search. Thì cả hai bài đều là của cô Trần Ỷ Trinh, nên Ngôn Tử nghĩ anh Cố biết hết rồi:))
Anh ta có phải nằm vùng trong fandom Nương Tử hay không vậy??
Cùng một khung hình, tag nhau, vẽ mày, bài hát còn cùng series ca sĩ!
Hoa ơi hãy nói với tôi anh đã đến bằng cách nào?! [5]
[5] Lời bài hát Cùng một khúc ca – 同一首歌
Tôi không ổn rồi, lúc Cố Y Lương xuống xe còn không mở cửa sổ cho tôi, tôi ôm tim ở trong xe, toàn thân bị sự ngọt ngào làm cho hô hấp không thông.
Insulin cũng hết tác dụng, tôi cần máy thở cơ.
Cố Y Lương cầm điện thoại trong tay từ xa đi tới, mở cửa ngồi lên xe.
Anh ta xoay qua hỏi tôi: “Chờ — cậu sao vậy?”
Tư thế hít cẩu lương của tôi hơi kỳ cục, đột ngột quá nên không kịp thu lại động tác, đành thuận thế giả vờ ôm ngực điên cuồng đập tay vào cửa sổ xe.
Anh ta vội hạ cửa sổ xuống.
Tôi thở hổn hển, giả bộ giờ mới lấy lại được sức, mặt lên án nói: “Anh muốn chết ngộp tôi à!”
Anh ta hô hấp nhân tạo mấy cái cho tôi, cười bẹo má tôi nói: “Muốn hôn cứ việc nói thẳng.”
Tôi bị anh ta hôn suýt chút nữa hết hơi lần hai, lại sâu sắc khiếp sợ siêu năng lực xuyên tạc hành động của tôi và phát đường của anh ta.
Quả là gamer Top 1!
Tôi thua nữa rồi!
Không, ở trước mặt anh ta, tôi dường như không có chút cơ may để thắng luôn mới đúng?!
Xe lại khởi động, tâm trạng và ánh mắt tôi đều vô cùng phức tạp.
Tôi vươn tay chọt anh ta, chọt chọt tiếp, muốn xác nhận lại: “Trước đây anh từng bán hint với ai chưa?”
Anh ta: “Hả? Không có?”
Tôi:? Vậy sao anh thuần thục thế?!!
Tôi: “… À phải rồi, anh cũng nghe Trần Ý Trinh sao?”
Anh ta: “Có nghe, sao vậy?”
Không chờ tôi trả lời, anh ta quay đầu nhìn tôi, cười nói: “Cậu xem weibo tôi rồi?”
Lại không đợi tôi trả lời tiếp, anh ta lại nói: “Bài đó lâu quá rồi, sợ cậu còn chưa nghe bao giờ nữa.”
Tôi:?
Tôi: …?
Ủa hóa ra anh chưa thấy weibo của tôi hả?!