*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Edit : Đèo & Thị Hân


Beta: Đèo


Tần Trà tạm thời bị cắt chức điều tra.


Cô chậm rãi dọn dẹp vật dụng của mình trên bàn, thất thần đến nỗi đồng nghiệp thò đầu qua mà cô cũng không nhận ra.


"Đang nghĩ gì vậy?" Đồng nghiệp B chọc chọc bả vai cô gái đã dọn dẹp đồ cả tiếng đồng hồ, "Vẫn đang nghĩ đến tên bệnh nhân kia sao?"


Trên khuôn mặt của Tần Trà hiện lên vẻ mơ hồ khó có được: "Cậu cảm thấy liệu một người bệnh biết đến mình, còn nhớ rõ bản thân đã xảy ra chuyện gì trong xã hội thật có tồn tại không?"


"Cũng không hẳn là không có khả năng này, cô biết đấy chấp niệm đôi khi cũng là thứ gì đó rất đáng sợ." Trên gương mặt của đồng nghiệp B có vẻ đầy ẩn ý, "Vậy thì vấn đề ở đây là người bệnh kia có để lại ấn tượng gì cho cô không? Hay là cô thiếu nợ đào hoa?"


Đến đây Tần Trà thoáng hoàn hồn, tốc độ thu dọn của cô cũng nhanh hơn, lắc đầu: "Không có ấn tượng gì."


"Thôi, không nghĩ nữa." Cô đóng hộp rồi cầm lên: "Tôi đi rồi, sau này chắc sẽ không về đây nữa."


Đồng nghiệp B kinh ngạc: "Cái gì? Chẳng phải là cắt chức tạm thời thôi sao? Bệnh nhân của cô vẫn chưa thoát ra mà! Huống hồ trách nhiệm đâu có thuộc về cô, là do máy móc xảy ra trục trặc ấy chứ, không phải bên trên vẫn đang kiểm tra sao?"


"Tôi không hợp dẫn dắt người này." Tần Trà vô cùng bình tĩnh thẳng thắn: "Bẩn thân tôi có vấn đề, tiếp tục dẫn hắn sẽ xảy ra chuyện mất."


Đồng nghiệp B: ....Mẹ nó, nhóc con này được lắm.


Tần Trà nhìn thời gian: "Được rồi, tôi đi đây."


"Ê! Từ từ!" Đồng nghiệp B nói: "Mấy người bọn họ vẫn còn đang chấp hành nhiệm vụ mà, cô tính không từ mà biệt sao?"


"Hôm nào đi tụ họp vậy."


Đồng nghiệp B nhìn Tần Trà đi xa mà líu lưỡi: "Má ơi....." Gã nói thầm như niệm chú: "Nhóc con ra tay thiệt là quá nhanh quá nguy hiểm..... đã nói sẽ dọa người chạy mất mà!"


Hứa m m ở phía dưới đón Tần Trà, thấy người tới thì hốc mắt suýt đỏ lên.


"Trà Tử em trốn chị đấy à?"


"Chị lo cho em lắm! Sao mấy ngày nay không thấy em?"


Tần Trà trầm mặc hồi lâu, cô tựa đầu vào cửa kính xe nghe Hứa Âm Âm lải nhải tỏ vẻ mình lo lắng khổ sở chằng nào, Tần Trà đột nhiên mở miệng: "Chị Âm Âm à, hình như em thích một người."


Hứa Âm Âm sợ tới mức đạp thắng xe theo bản năng.


"Cái gì?! Thích một người gì? Thích ai?"


"...... Con trai em." Tần Trà nhếch môi cười cười thế nhưng Hứa Âm Âm lại cảm thấy nụ cười có hơi yêu dị, cô nói tiếp: "Mau lái xe đi, đỗ xe chỗ này là vô đạo đức."


Hứa Âm Âm lần nữa lên đường, cô nhớ đến nụ cười của Tần Trà, cảm thấy có chút quen thuộc khó hiểu, cô bỗng nghĩ đến Tần Trần, người đã rất lâu rồi không nhớ đến, anh từng có một người anh em khiến người khác không thoải mái, tên là gì nhỉ?


Hứa Âm Âm gian nan hồi tưởng, nhưng cô rất mơ hồ đối với người anh em này của Tần Trần, di chứng lớn nhất của người đã từng tiến hành trị liệu tinh thần chính là trí nhớ vô cùng kém.


Cô miễn cưỡng nhớ được một khoảnh khắc nào đó Tần Trần gọi tên người nọ, âm thanh nhỏ bé vang lên trong đầu: "Việt Định..."


"Em ngủ một lát." Tần Trà nói: "Đến rồi thì gọi em dậy nha."


Hứa Âm Âm lập tức hoàn hồn: "....Ừm, em ngủ đi."


.....Đúng rồi, lúc nãy mình đang nghĩ cái gì ấy nhỉ?


Mấy ngày sau Tần Trà được đồng nghiệp mời đi tụ họp, đầu mùa đông, cô chỉ tùy tiện khoác một cái áo gió rồi ra ngoài.


Nơi tụ họp là ở một nhà hàng lẩu gần Cục bảo trì, khi Tần Trà bước vào thì mười mấy đồng nghiệp đã đến sẵn.


"Trà Tử!" Đồng nghiệp A chua xót nói: "Cô đi rồi thì trong văn phòng đến một người mang giới tính nữ cũng không có, thật tịch mịch."


Trần Trà mở chai rượu, tự rót cho mình một ly rượu đầy ắp : "Hở." Mặt cô nóng hầm hập như có hơi nước bốc lên: "Cậu đi tìm bạn gái đi, như nhau thôi."


Đồng nghiệp B cầm lấy rượu đặt trong tầm tay mình, không đồng ý nói: "Con gái con lứa uống rượu làm chi!"


Đồng nghiệp C phụ họa: "Đúng vậy, đừng uống đưng uống, nhỡ như say thì sao?"


Tần Tà: "Cho dù các cậu ngã gục đi chăng nữa thì tôi vẫn cứ sừng sững."


Đồng nghiệp kiên quyết không cho uống, Tần Trà cũng không cưỡng cầu, câu được câu không ăn lẩu thì đồng nghiệp A đột nhiên nhắc đến cái tên "Sharon".


"Nghe nói chủ nhân của thế giới mà cô đang chấp hành nhiệm vụ kia tên là Sharon, rất thần kỳ." Đồng nghiệp A nói: "Trong lúc tôi đang chấp hành nhiệm vụ cũng tên là Sharon, nó là tiếng Do Thái đó."


Tần Trà lúc này vẫn chưa để ý lắm chỉ tùy ý đáp lời: "Ồ, tiếng Do Thái sao? Có nghĩa là gì?"


"Nghĩa khá là tốt." Đồng sự A trả lời một cách thản nhiên như thể đang nói chuyện phiếm: "Sharon nghĩ là bình an."


Thịt viên được Tần Trà gắp lên rơi 'lạch cạch' vào trong chén.


Lúc bắt đầu cô không hiểu nổi vì sao mình lại mẫn cảm với việc 'Sharon' có nghĩa là 'bình an' này, cho đến khi cô nhớ được một đống tên.


Sharon, Fran, Sovarz và cả Dolly.


Khuôn mặt cô bị hơi nóng hun cho ướt đẫm, có phần thanh tú và quyến rũ, nhưng lúc này cô kinh ngạc mở mắt ra, sợi chỉ quan trọng nhất bị thiếu hụt kia giờ đây đang dần dần xâu chuỗi tất cả mọi chuyện trong đầu cô.


Francois Gillow, đó không phải là người trong bức tranh "Người tình mang thai" sao? Dolly là "dolley", thánh vật của Mia là "Anyu", và Sharon có nghĩa là "hòa bình" ...


Cùng những nhân vật và nơi ở kỳ lạ, thế giới thứ ba cô trở thành nữ vương và cái tên " " của cô ở thế giới thứ hai, câu nói "Ta lấy sinh mệnh mình trao cho nàng ngôi báu ấy" ở thế giới thứ ba và Trường Hi hóa thành vương miện ở thế giới thứ hai.....


Tần Trà thậm chí còn nhớ được những thứ còn xa xăm hơn ----- cô cho Trường Hi cái tên "Trường Cửu Đích Trường" và "Hy Ngự Đích Hy", ở Bất Nhật Thành hắn cũng tự giới thiệu là "Trường Cửu Đích Trường" và "Hy Ngự Hy", và sự khác biệt kỳ lạ giữa "Bất Nhật Thành" và "Trục Nhật Thành" mà cô đã trải qua ...


Vậy thì những chuyện này có liên can gì đến nhau?


Trường Hi rốt cuộc là ai? Hắn muốn làm gì?


Hoặc là nên nói hắn muốn....ám chỉ điều gì?


Tần Trà đột nhiên cầm túi xách đứng dậy, cô vội vàng nói: "Cục trưởng ở trong cục phải không?"


Đồng nghiệp A sửng sốt trước động tác đột ngột của cô, "Ừ ..." Anh ta lắp bắp trả lời, "Ừ."


Tần Trà đẩy cửa liền rời đi.


Để lại các đồng nghiệp hai mặt nhìn nhau.


Lúc sau, đồng nghiệp A vò đầu đồng nghiệp B: "Đường An, cậu thấy biểu hiện của tôi thế nào?"


Đồng nghiệp B Đường An: "Biện pháp truyền tin rõ ràng đến mức không thể rõ ràng hơn, thật khập khiễng."


Đồng nghiệp a: "... Dù sao cô ấy nhận ra có gì đó không ổn là tốt rồi, cô ấy sẽ không bỏ gánh đâu, đúng không?"


Đồng nghiệp C kết luận: "A! Nhóc con! Chúng tôi chỉ có thể giúp cô đến đây thôi!"


***


Năm thứ 21 sau mạt thế.


Dương Trần hút xong điếu thuốc rồi gảy gảy tro tàn, phần dư còn lại bị anh ném vào sọt rác bên đường. Vừa vặn ánh mắt anh dừng trên quyển sách giáo khoá rách nát trong sọt, dòng chữ "Cường hóa người, người bình thường, cải tạo người" kia khiến anh hơi dừng một chút, mới chậm rãi thu hồi ánh mắt, nhấc chân đi tới góc phố cách hai ba mét.


Anh khoác trên mình một chiếc áo khoác màu đen, vải vóc nhìn có hơi nhăn nheo cũ kỹ, ngay cả sắc điệu cũng thật u ám. Đổi lại dáng người anh rất tốt vai rộng chân dài, dù có mặc trên mình bộ đồ cũ nhưng không làm mất đi vẻ tuấn tú, ống quần dài được dấu sau đôi giày da đen đậm, cả người anh nhìn cường tráng mà cao gầy.


Những bước đi uyển chuyển như một cơn gió, dừng trước một hành lang không mấy rộng rãi.


Trong những ngày tận thế, toàn bộ căn nhà ở thành Noah có thể nói là gần như giống nhau về thông số kỹ thuật và diện mạo, chúng được xếp chồng lên nhau theo hình thức ma trận vuông [1], bố trí phương hướng vừa vặn với diện tích đất, bên cạnh đó còn có các công trình khối lập phương [2] vô vị được xây dựng khắp nơi.


Khu C, số 3, tầng 11.


Dương Trần lấy tay vò tờ giấy lại sau đó bỏ vào túi quần, nhấc chân đi vào thang máy.


"Ủa, Dương đại ca?" Vừa ra khỏi thang máy đã đụng phải một người quen, cậu thanh niên tóc vàng cười hì hì hỏi Dương Trần, "Ngài có biết Âm Âm mỗi ngày đều thắp nhan khấn phật cầu ngài trở về không vậy? Cũng đã nửa năm rồi mới gặp lại! Thời gian ấy cũng đủ làm Âm Âm buồn rồi."


Dương Trần đem chiếc mũ nửa mới nửa cũ của mình tháo xuống, tính tình anh từ trước tới nay đều rất ôn thôn [3] , mười phần lạn hảo nhân, nhưng bởi vì khuyết điểm trên đỉnh đầu gốc rạ, lại giống như lưỡi đao bén nhọn mang đầy tính công kích lên đường nét trên khuôn mặt anh, khiến anh nhìn trông rất hung ác.


温吞 (ôn thôn) <<VietPhrase>> nguội; không lạnh không nóng; không trôi chảy; không ăn nhập gì.


Anh cười cười, ánh mắt ôn hòa, "Quá bận rộn, Âm Âm không có ở đây sao?"


"Dạ vâng," Tóc vàng trẻ tuổi dứt khoát liền đứng cùng Dương Trần nói chuyện phiếm trước của thang máy, "Tiếp nhận nhiệm vụ đi bắt gian, nhưng mà nói đi nói lại, anh đến tìm Âm Âm thôi sao?"


"Nào dám, " Anh rủ mắt xuống, nhìn chằm chằm vào mặt đất một hồi, sau đó nói một câu mang theo trào phúng chính mình, "Tôi thiếu em ấy nhiều như vậy. . . Nào dám?"


"Ha ha, đại ca, dừng lại đi, đừng dối lòng như thế chứ, " Tóc vàng trẻ tuổi cười hì hì nói tiếp, "Vậy anh tìm ai? Đông Qua [4] ? Gạo? Chẳng lẽ lại là em?"


Dương Trần run lên cánh môi, anh lục áo khoác tìm kiếm bao thuốc, không tìm được nên động tác anh có phần nóng vội, một tay thì sờ lấy túi quần, tay còn lại đảo quanh khắp áo, lúc này anh mới chợt nhớ rằng thuốc lá hiện giờ rất hiếm, ngay cả anh cũng chẳng còn bao nhiêu.


Anh chậm rãi dừng lại động tác, sau đó cẩn thận lấy trong túi ra một nhành cây tre trúc, bỏ vào trong miệng.


Cảm giác chán chương cùng tinh thần sa sút khiến cho cơn mệt mỏi ồ ạt kéo đến. Màu mắt đen sẫm yên lặng che dấu đi nét chật vật, nặng nề.


" Đường An," Dương Trần kêu tên người thanh niên tóc vàng trước mặt, cảm giác áp lực cùng nôn nóng khiến anh không tự giác được mà hạ giọng điệu xuống, vừa chậm vừa thấp như mấy ông cụ khi nói chuyện với nhau, " Tôi tìm Định Lăng."


Anh dừng một chút, sau đó lập lại rõ ràng một lần nữa: "Tôi đang tìm Định Lăng."


Lông mày Đường An không một chút nhúc nhích trả lời: " Lão đại làm sao có thể ở đây được?"


"Tôi biết hắn ở chỗ này, Đường An à."


Đường An còn muốn nói điều gì đó, Dương Trần cắn cành trúc giống như muốn cắn đứt cậu ta, "A Cát nói cho tôi biết."


Đường An nhanh chóng suy nghĩ đến gương mặt thanh tú của A Cát cùng thái độ quỷ dị của BOSS nhà mình, cậu lập tức thu miệng lại, sau đó giơ ngón tay lên chỉ về phía cánh của màu bạc kia, thật nhanh nói, "Đi thẳng ba thước rồi quẹo phải, căn phòng thứ tư, chúc anh may mắn."


Căn phòng vô cùng tối tăm, đèn tắt đi, màn cửa chỉ chừa một khe hở khiến cho ánh sáng lơ thơ xuyên thấu vào bên trong, tia sáng dịu dàng khẽ khàng in bóng lên tay vịn xe lăn màu đen cùng với tấm chăn được đắp trên chân, các ngón tay thon dài rõ gàng giao thoa lại với nhau, trắng ngần toát lên vẻ tinh xảo vô cùng mỏng manh.


Bánh xe nằm trên sàn nhà bằng gỗ bỗng hơi nhúc nhích một cái, nhờ vậy Dương Trần mới thấy được gò má hắn trước sắc trời nhá nhem, lịch sự tao nhã và có phần nhợt nhạt ẩn hiện trên khuôn mặt hắn, lông mi nồng đậm hạ xuống che đi ánh mắt nhạt nhẽo mà hỡ hững, Dương Trần lập tức lấy lại tinh thần.


". . . Định Lăng, " Dương Trần khô khan nói, "Đã lâu không gặp."


Lưng cõng ánh sáng, cả khuôn mặt Trường Hi chìm trong bóng đêm, Dương Trần hình như nghe thấy tiếng cười mơ hồ của người kia, tiếng nói trầm thấp khàn khàn đến cực điểm, trong bóng đêm giống như là vực sâu quỷ mị.


"Vậy sao?" Trường Hi không nhanh không chậm nói, "Tôi lại không cảm thấy như vậy."


Đối phương giống như đang lục lọi gì đó, Dương Trần nghe thấy tiếng lật các trang giấy, trong không gian tĩnh lặng đặc biệt nghe rõ ràng, Trường Hi cũng không có động tĩnh gì, nhưng cảm giác an tĩnh khiến anh như bị người khác nắm chặt yết hầu, nó quay cuồn rồi lại nô nức tấp nập, làm anh bị đánh cho tơi bời mà đành cười khổ ra tiếng.


" Tôi..." Dương Trần há mồm, khó khăn nói, " Muốn nhớ cậu giúp một tay."


Nếu như có thể, anh mãi mãi không muốn quấy rầy người này.


Âm thanh lật trang giấy bỗng dưng ngừng lại, Trương Hi lộ vẻ hứng thú vài phần, "Nói rõ một chút."


Ánh mắt Dương Trần không ức chế được mà nhìn vào cặp đùi kia của hắn, hồi lâu lâu sau mới nhắm mắt nói, "Hung sát [3] nổi lên khắp phía . . À không. . . Phải nói là cùng một chỗ."


Trường Hi bỗng dưng thấy tẻ nhạt vô vị.


"Tôi đã theo sát bốn vụ án, kiểu chết của bọn chúng rất khác biệt, thân phận khác biệt, cũng không có bất kỳ liên quan gì với nhau, nhưng mà. . ."


"Vào tận thế, anh muốn cùng tôi nói về đám hung sát?" Trường Hi đánh gãy lời anh, sâu bên trong pha chút ý cười nhạo, "Bên ngoài bốn phía là Zombie, anh tin vào phép màu à."


" Không phải," Dương Trần trầm mặc một hồi rồi nói, "Trật tự thế giới mới sẽ được hình thành, đây không phải dân chủ xã hội hay pháp chế xã hội, nó có xu hướng trở thành một cơ chế lạm sát bạo lực, nếu là vì bảo vệ tương lai tồn tại của thành Noah, xem ra sẽ làm cậu rất thất vọng nhỉ."


"Tôi muốn thay đổi, Định Lăng, tôi có trực giác, thời cơ đang đến."


Người đàn ông vừa rồi còn mang chút sợ hãi giờ lại kiên định sắc bén đến không ngờ, "Thành Noah được thành lập sáu năm, hơn bốn triệu người Hoa may mắn sống sót, hệ thống ở đây chỉ còn lại những tư tưởng bạo lực coi thường mạng sống con người, vậy có khác gì pháp chế xã hội * do nhân dân làm chủ tư tưởng không."


"Nơi này cần thay đổi, chí ít nó không phải địa phương để đám phạm nhân tiến hoá, không phải nơi để người dân bị áp bức giày xéo, năm trăm vạn người tiến hoá cùng hai trăm năm mươi vạn người bình thường, thành Noah cần dân chủ pháp chế công chính."


Trường Hi lười biếng trả lời một câu: "Cho nên?"


"Tôi muốn từng bước một đem bọn tội phạm cùng chứng cứ ra vạch trần, xé rách bộ mặt nguỵ trang chính nghĩa."


"Sau đó anh đến tìm tôi, một tên tàn phế?"


"Không!" Dương Trần vội vàng đánh gãy lời hắn, "Tôi tìm cậu, người đã tạo ra kỳ tích mười năm trước!"


Vắng lặng một cách chết chóc từ từ mò đến.


Mười năm trước, hắn phế đi đôi chân của mình.


Trường Hi di chuyển xe lăn đến gần cửa sổ, hắn đột nhiên nói một câu khó hiểu.


"Tôi nhìn thấy em ấy."


Dương Trần hiển nhiên không rõ ý cho lắm: ". . . Cái gì?"


Trường Hi xuyên thấu qua khe

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play