*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


***


Editor : Mộc Thuần.


Beta: Peach One


( Chỉ đăng độc quyền tại Wattpad - OneDay1303 & Wordpress - One Day )


***


Người kia đã từng nói...


"Dù ngươi có dùng cách nào đi chăng nữa, nếu để ta phát hiện, ta sẽ giết chết ngươi."


"Ngươi phải vĩnh viễn nhớ lấy, ngươi là Sứ Đồ Quang Minh, Quang Minh lỗi lạc được sinh ra."


Trường Hi xoay người nhìn một thân váy dài màu đen, nàng khoác trên người áo choàng màu trắng ngà. Nháy mắt cơ thể hắn cứng đờ, mím môi, im lặng nhìn cô.


Tần Trà ngoài mặt vẫn tính là bình tĩnh, cô nhìn thoáng qua Ai Duy còn đang dùng dằng kêu rên, liền đưa ánh mắt nhìn thiếu niên đã cao gần bằng cô, cô hờ hững lặp lại câu hỏi một lần nữa:


"Ngươi đang làm gì?"


Giết người.


Mơ ước giết người của ta.


Trường Hi xoay người lại chăm chú nhìn Tần Trà, ánh mắt hắn từ lúc nghe thấy giọng nói của cô liền khôi phục lại đen trắng thanh minh, sâu trong ánh mắt hắn lúc này mang theo vẻ nhợt nhạt cầu xin.


Hắn không biết giáo mẫu đã đến đây từ lúc nào, có nghe thấy hắn nói gì không, hắn hiện tại chỉ có thể phóng thấp tư thế của mình, bày ra hàm ý người bị hại.


Tần Trà đi về phía trước vài bước, áo choàng màu trắng ma sát trên nền đất lá rụng, ánh hoàng hôn nhuộm lên gò má cô an bình mà nhu hòa, nhưng đôi mắt cô lại cực kỳ lạnh lùng.


"Ta đã nói ..." Cô đứng trước mặt Trường Hi, nhìn thẳng vào khuôn mặt tuấn mỹ kinh diễm của hắn, "Nếu như ngươi tùy tiện làm bậy, ta sẽ giết chết ngươi."


Lông mi dày đặc của Trường Hi khẽ run lên, hắn có chút bi thương khổ sở mà nhìn Tần Trà. Sau đó đưa mặt tới muốn cọ vào cô làm nũng, lại bị Tần Trà đưa tay chặn lại.


"Nguyên nhân gì khiến ngươi làm vậy?"


Giọng Tần Trà bình tĩnh mà nghiêm nghị, Trường Hi vốn đã quen thuộc thần sắc nhạt nhẽo an tĩnh của Tần Trà, so với những gì hắn hiểu càng lạnh lùng hơn. Trong lòng hắn chợt có chút bối rối.


"Trả lời ta."


Trường Hi mím môi. đôi mắt đen kịt nhìn Tần Trà, hắn biết mình hẳn nên lắc đầu, hắn chỉ cần trả lời "Không phải ta làm". Vậy hắn có còn là kiểu người mà giáo mẫu thích... một đứa nhỏ quang minh lỗi lạc.


Giáo mẫu mặc dù là vong linh, nhìn lạnh lùng ít nói nhưng tính tình lại là người thiện lương ngay thẳng, cô giống như đứng trên đám mây còn hắn thì lại như hạt bụi thấp bé.


Không thể chạm tới, cũng không thể cầu xin.


Cái cảm giác này khiến hắn phát điên lên, từng giây từng phút muốn đem cô kéo vào tội ác như hắn.


Cho nên, nếu hắn thừa nhận. Giáo mẫu sẽ như trước vẫn thích hắn, hay là chán ghét hắn?


Lỡ như... vạn nhất cô vẫn thích hắn thì sao?


Trái tim Trường Hi nhất thời nảy một cái, hắn không nhịn được tự nói với mình: Giáo mẫu sẽ thích tất cả những gì của hắn sao? Ngài hiểu rõ hắn nhất, ngài là người thương yêu hắn nhất trên thế giới này, cho nên cũng nhất định có khả năng tiếp nhận một dạng người này của hắn.


Vì vậy hắn ma xui quỷ khiến gật đầu: "Là ta."


Sau đó tròng mắt hắn không xe dịch mà gắt gao nhìn Tần Trà chằm chằm, hắn rất sợ bỏ sót một biểu cảm nhỏ nhất của giáo mẫu, tim của hắn đang kịch liệt nhảy lên, lòng bàn tay đều là mồ hôi.


Sáu mươi - bảy mươi phần trăm nhất định là do Trường Hi làm. Lúc Tần Trà xác thực đáp án nội tâm cô có chút tan vỡ:.... mẹ nó, mẹ nó, con mẹ nó!!! Căn chính miêu hồng của tôi đâu!!! Quang minh lỗi lạc của tôi bây đâu rồi!!! Đứa bé ngoan nuôi nó từ lúc còn cởi chuồng tắm mưa! Hắn mẹ nó có phải lại sai lệch rồi đúng không huhuhuhu!


Sau đó Tần Trà dời ánh mắt đi.


Thân thể thiếu niên nhất thời cứng ngắc.


Hắn khẩn trương mà dè dặt cất giấu ánh mắt mong chờ từng chút từng chút tối sầm lại, đôi mắt đen không còn chút tâm tình mà nhìn gương mặt lạnh lùng của giáo mẫu, nội tâm hắn kỳ quái phức tạp, cảm xúc liều mạng tuôn trào...


Vì sao lại không thể tiếp nhận hắn?


Giáo mẫu, ngài là chán ghét muốn vứt bỏ ta sao?


Chán ghét mà muốn vứt con người chân chính của ta sao?


Thiếu niên đứng trong ánh hoàng hôn, thất hồn lạc phách.


Tần Trà không cùng Trường Hi nói chuyện, cô dời ánh mắt nhìn Ai Duy đứng phía sau Trường Hi, Ai Duy vì xuất huyết nên sắc mặt nhanh chóng trắng bệch, đồng thời cơ thể cũng không có chỗ nào co rút, chân rắn trên người cũng không cấp tốc cướp đi tính mệnh của ông ta, mà giống như chịu dày vò, chậm rãi chui ra khỏi ông ta, kéo dài vô hạn thời gian tử vong, phong đại vô vàn những thống khổ tử vong.


Tần Trà kỳ thực vừa tới không lâu. Lúc cô đến, Ai Duy cũng đã thành ra như vậy, Trường Hi lúc đó còn đưa lưng về phía cô, cô không biết đến tột cùng là xảy ra chuyện gì.


Cô chỉ biết trên người Ai Duy khắp nơi đều là "chân rắn", thứ này hiếm khi xuất hiện, bên trong văn sách cổ cũng rất ít đề cập, nguyên nhân xuất hiện cũng là vấn đề tranh luận xưa nay, thật không hiểu nổi, một điều có thể khẳng định là, chân rắn là một loại sinh vật hắc ám vô cùng đáng sợ, bị chân rắn ký sinh sẽ rất thống khổ, đồng thời huyết nhục sẽ không ngừng bị hút, hút đến khi vật bị ký sinh trở thành thây khô.


Cho tới nay từng có ai ghi lại, người bị chân rắn ký sinh sống lâu nhất, không quá hai tháng.


Tần Trà không có biện pháp nào cứu, không ai biết cách tách chân rắn ra, cô cũng không biết Trường Hi làm cách nào đưa chân rắn ký sinh lên người Ai Duy, cũng không biết nguyên nhân vì sao Trường Hi làm thế.


Tuy rằng cô hiểu rõ trong lòng Trường Hi không thể nào là người lương thiện, nhưng cô lại tin tưởng vững chắc rằng Trường Hi sẽ không vô duyên vô cớ tổn thương người khác.


Tần Trà nhìn chòng chọc trong chốc lát, chân rắn trên người Ai Duy đã bị máu tươi của hắn ta nhuộm đỏ, xúc tua toàn thân đang không ngừng bành trướng, càng lúc càng tráng kiện, càng lúc càng dài, hầu như đã chọc nát tất cả làn da nó chiếm cứ.


Bị thế giới đầu tiên dằn vặt, thần kinh của Tần Trà đã cường tráng mạnh mẽ không ai sánh bằng, Tần Trà vô cùng bình tĩnh, cô thu hồi ánh mắt, nhìn bộ dạngng đáng thương trên mặt Trường Hi. Trong phút chốc, vẫn chưa hoàn toàn thu hồi dư quang thấy được, Ai Duy bất ngờ hiện lên vẻ mặt điên cuồng liều mạng dốc toàn thân.


Trường Hi còn đang cẩn thận từng li từng tí vươn tay, từng chút từng chút sờ lên góc áo Tần Trà, biểu tình trên mặt nhu thuận mà thấp thỏm. Dù sao hắn cũng chưa bao giờ nhìn thấy qua nét mặt Tần Trà lạnh lùng lãnh đạm như vậy.


Hắn tự nói với mình ra sức làm nũng sẽ tốt thôi, giáo mẫu tuy chưa bao giờ nói ra, nhưng nhất định đau lòng thay hắn, cho nên chắc chắn sẽ tha thứ cho hắn.


Hắn vừa mới mở miệng đã cảm nhận được cái lạnh thấu xương đến cực điểm, sau đó bên người lại đột nhiên cuồn cuộn nổi lên lực lượng mênh mông, tử khí bàng bạc như vậy. Trường Hi bị bất ngờ không thể khống chế chính mình, hắn tham lam hút ăn vài hớp, cả người lại đột nhiên dâng lên nỗi thống khổ mà khoái cảm bao phủ, hắn thậm chí phát ra tiếng thở dốc ngắn ngủi.


Hắn không chịu khống chế mà ôm eo Tần Trà, vòng eo tinh tế mềm mại, chạm vào tơ lụa trên người cô cùng nhiệt độ cơ thể lạnh lẽo.


Lúc hắn ý thức được mình đang ôm giáo mẫu, còn chưa kịp cảm nhận được cảm giác kỳ quặc khiến hắn hứng phấn cùng mê luyến này, liền phát hiện giáo mẫu đem tất cả lực lượng đắp lên người hắn, tạo một cái khiên chắn vững chắc thay hắn chống đỡ.


Tử khí cuồn cuộn hỗn độn, thời gian này đối với Trường Hi như bị kéo dài vô hạn, hắn thậm chí còn thấy rõ giáo mẫu vì mình mà dùng hết tất cả lực lượng, trong nháy mắt mặt tái đi, đôi mắt kia từ trước đến nay huyền bí an tĩnh vẫn kiên định cường đại như trước.


"Phanh ___"


Cuồng phong đụng vào lá chắn tử khí, lá rụng bay trên không trung trong nháy mắt nghiền thành bụi phấn, một ánh sáng cường đại chợt xuất hiện che hết tầm mắt, thế giới trống rỗng.


Trường Hi mở to mắt.


"Tội ác! Thiêu hủy hết tất cả tội ác!"


Ai Duy liều lĩnh la to, giọng của lão như tiếng sấm, ùng ùng mà nổ vang khắp trời đất, thế mà lại là lời tuyên truyền giác ngộ cuối cùng, ánh sáng mãnh liệt theo giọng nói tan biến đu, lọt vào trong tầm mắt là hiện trường khốc liệt đổ nát.


Toàn bộ khu rừng đã hóa thành bụi phấn, thậm chí các kiến trúc ngoài rừng vây cũng sụp xuống một nửa, bầu trời tràn ngập bụi phấn giống như khói mù, theo cơn gió cực mạnh lắc lư gào thét phần phật, phần phật.


Hầu như tất cả mọi trường trong học viện đều chạy tới.


Sau khi tử khí nồng nặc tan đi, Trường Hi nhìn thấy một bộ xương khô đang quỳ một chân trên mặt đất, mặt trong nháy mắt mất đi tất cả biểu tình, hắn dường như trống rỗng, tất cả suy nghĩ cùng phản ứng, đôi mắt đen như mực đều bị bộ xương khô trước mắt này đoạt đi.


Hắn một chút cũng không dám chớp mắt.


"Đến tột cùng là xảy ra chuyện gì?" Người chạy đến đây ngày càng nhiều, nhưng phần lớn là mọi người thì thầm với nhau chứ không có ai dám đến gần trung tâm.


Mãi đến khi phó viện trưởng bi thương la lên: "Viện trưởng Ai Duy tự bạo ___"


Đám người trong tức khắc ồ lên.


Ai Duy là đại ma pháp sư, hơn nữa chỉ còn là đại ma pháp sư cách một bước là đến thánh cấp, chưa từng có người nào chứng kiến cảnh đại ma pháp sư tự bạo, nhưng không thể nghi ngờ, đây tuyệt đối là một lực lượng kinh khủng cực kỳ đáng sợ.


Không ai tự ý tự bạo, bởi vì linh hồn sẽ bị cắn nuốt không còn một mảnh, nhất định là một công kích đồng quy vu tận, hoàn toàn tước đoạt hết tất cả hy vọng sống.


Mà đáng sợ hơn chính là, có một người, ngay chỗ này, phá hủy lực lượng tuyệt đối trước mắt, lông tóc vẫn như trước không hao tổn gì.


Tất cả mọi người ở nơi này gần như đồng thời nhớ tới, viện trưởng Ai Duy có lưu lại một câu cuối cùng:


"Tội ác! Thiêu hủy hết tất cả tội ác!"


Mọi người nhìn ánh mắt của thiếu niên bỗng dưng sợ hãi, kiêng kỵ, bất thiện lại phẫn nộ, phó viện trưởng phân phó người bên cạnh, "Đi mời tất cả tộc trưởng cùng các Đại Tế Tư đến đây, thần ạ, tội ác bẩn thỉu không thể tồn tại trên thế giới này."


Nhưng Trường Hi lúc này cái gì cũng không nghe thấy, cái gì cũng không cảm giác được, hắn ngơ ngác quỳ xuống, vươn tay, run rẩy hướng đến bộ xương khô phía trước, họng hắn run rẩy, muốn hô lên thật lớn hai chữ "Giáo mẫu".


Không có âm thanh.


Giọng nói như bị chặt đứt, ngay cả mở ra cũng đau, khản đến mức máu như muốn tuôn ra ngoài mới có thể nhuận họng.


Giáo mẫu. Giáo mẫu. Giáo mẫu.


"Tần."


Hai chữ này dùng máu cùng nước mắt hòa vào nhau, hắn đem đầu ngón tay nhẹ nhàng nắm lấy ngón tay bộ xương khô , sau đó chậm rãi bao quanh bàn tay cô, nhưng hắn còn chưa hành động, xương tay của Tần Trà cũng bởi vì động tác của Trường Hi mà rơi rụng bốn phía.


Mắt hắn lập tức đen lại như bóng đêm như ma quỷ, đôi mắt đen của hắn hết sức nhìn chăm chú vào bộ xương khô giống như nhìn người mình yêu sâu đậm.


Dù cho tên từ phía sau bắn tới, xuyên qua bả vai hắn, ánh mắt hắn cũng không rời khỏi Tần Trà.


Mũi tên thứ hai, nhắm ngay trái tim hắn.


Nhưng mũi tên còn đang ở giữa không trung đã bị đánh rớt.


Đầu Tần Trà bị nổ đến choáng váng, lúc máu thịt bị tróc ra đâu đến tột đỉnh, cô rõ ràng là bị đau đến tỉnh, lúc tỉnh lại lại nhìn thấy mũi tên, phát hiện mình suy yếu đến mức chỉ có thể miễn cưỡng đánh rớt nó.


Lại nhìn qua Trường Hi, Tần Trà khó có khi bị chấn kinh rồi


Hắn đang khóc.


Nhìn hắn rất bi thương.


Giống như toàn bộ thế giới bị sụp xuống vậy.


Tần Trà nhìn thần sắc Trường Hi, trong thời gian ngắn nói không nên lời, Trường Hi đã theo cô ba thế giới, chưa bao giờ thấy hắn rơi một giọt nước mắt, cũng chưa bao giờ xuất hiện qua vẻ mặt này. Trường Hi là một người kiêu ngạo, từ trước đến nay bày mưu tính kế, từ trước đến nay biến hóa kỳ lạ khó lường, cô chưa bao giờ gặp qua hắn có vẻ mặt yếu đuối như bây giờ.


Thẳng cho đến Trường Hi nâng đôi mắt hoàn toàn đen thui của mình lên, nhìn cô chằm chằm, nắm chặt tay cô, cô mới phát hiện, tình huống của mình hình như... không đúng lắm...


Cô giơ lên một đầu khớp xương khô gầy, có chút chết lặng...


Con mẹ nó....


Cơ thể Trường Hi lúc này nghiêng về phía trước, đem cả người cô ôm vào lòng, hắn sợ Tần Trà rơi mắt, chính vì vậy cái ôm này đặc biệt dịu dàng, mà hoàn toàn bất đồng với lực độ đó chính là, hắn dường như một lần nữa chạm đến thế giới vui sướng.


"Ngươi..." Tần Trà chần chờ một chút, dùng đầu khớp xương của mình vỗ vỗ tấm lưng thon gầy của thiếu niên, "Ta không sao".


Tần Trà tự kiểm điểm cảm thấy mình có chút ngu ngốc, phản ứng của mình lẻ ra nên ngăn cản Ai Duy tự bạo! Vì sao phản ứng đầu tiên của cô lại là bảo vệ Trường Hi chứ?!!!


Óc! Gà! Ngu ! Xuẩn! Vl!


Cảm giác được thân thể Trường Hi còn đang run bởi vì cho rằng cô đã mất đi, lòng Tần Trà có chút nói không rõ cảm giác vi diệu đau lòng. Cô thở dài, giọng nói rất mềm mại, "Ta không sao, ta là vong linh."


Bộ xương khô mới là hình thái bình thường của vong linh, vừa nãy chỉ là cô bị đau đến hôn mê, lực lượng hiện tại đã dùng hết nên trông có vẻ suy yếu mà thôi.


"Ngài Tần!"


Phó viện trưởng cách cô hơn mười thước kêu lên, "Viện trưởng bị giết hại, ngài muốn che chở hắn sao?"


Trường Hi vẫn ôm cô, có chết cũng không buông tay.


Tần Trà im lặng nhìn cảnh tượng lẫm liệt xung quanh, sau đó dời ánh mắt nhìn về phía mọi ngươi, tộc trưởng ngũ đại gia tộc, tam Đại Tế Tư, tất cả đều tụ họp đầy đủ, ánh mắt và động tác của bọn họ đều đang trong hình thái công kích, cô gần như có thể khẳng định, chỉ cần cô rời khỏi đây, Trường Hi ngay lập tức sẽ bị bao vây tấn công.


Mặc dù cô là vong linh nhưng trước khi trở thành vong linh, địa vị của cô cũng là một thánh ma pháp sư đỉnh cấp, để ngăn cản "Lời nguyền mắt trái" ở Bất Tử Điện, cô cùng năm vị thánh ma pháp sư khác cùng nhau lấy thân phong ấn.


Sau vài thập niên, cô thoát khỏi lời nguyền trở thành một vong linh, tiếp tục tồn tại ở Bất Tử Điện, cô đối với khắp cả đại lục lại không giống vậy, cho nên không có bất kỳ ai hoài nghi một người vì đại lục mà dâng hiến tất cả, chịu đựng nỗi thống khổ vô hạn lại giết chết Ai Duy.


"Ngài giết ta đi."


Trong lúc Tần Trà đang nghĩ biện pháp cứu Trường Hi lại nghe thấy giọng nói lạnh lẽo của thiếu niên nói bên tai cô:


"Ngài giết ta được rồi."


Tần Trà vẫn luôn cho rằng Trường Hi là người câm điếc nên trong khoảng khắc ngắn cô thập phần kinh ngạc, thiếu niên cũng buông Tần Trà ra, hắn chăm chú nhìn cô, Tần Trà có thể nhìn thấy trong đôi mắt đen của thiếu niên là cô - một bộ xương khô ốm o gầy mòn.


... Thực sự quá xấu.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play