Miệng Đoạn Minh Sâm có thể rất hung hăng, nhưng năng lực đánh đấm của cậu thì bằng không. Sự việc hôm nay nếu không có Ôn Hạc Xuyên, cậu nhất định không thổ phỉ làm càn như vậy. Có Ôn Hạc Xuyên đứng ra che chắn, cậu tiện thể mượn oai lấy le. Lý Tử Hằng tức giận: "Đoạn Minh Sâm, mày có ngon thì ra solo với tao."
Đoạn Minh Sâm cười cười: "Đéo thích, tao thích kéo bè kéo phái rồi sao."
Lý Tử Hằng không muốn đối đầu với Ôn Hạc Xuyên, người như hắn không nên đắc tội. Nhưng gã thực sự muốn đập Đoạn Minh Sâm một trận tơi bời, hiện tại đang có hai người bên cạnh, Lý Tử Hằng nhìn lướt qua đám bạn xung quanh: "Ôn thiếu gia, nếu hôm nay anh cứ khăng khăng che chở cho Đoạn Minh Sâm, vậy thì tôi sẽ không khách khí."
Gã vừa nói vừa nhìn Đoạn Minh Sâm: "Không phải mày thích kéo bè kéo phái sao! Hôm nay tao sẽ đập mày chết!"
Đoạn Minh Sâm chẳng thèm sợ hãi, cậu vỗ vai Ôn Hạc Xuyên: "Anh chơi nổi không?"
Ôn Hạc Xuyên chỉ đang giả vờ làm anh hùng thôi, miễn cưỡng thì một mình hắn cũng cân nổi đám người này, nhưng Ôn thiếu gia còn yêu cái mạng nhỏ của mình lắm: "Không nổi."
Dứt lời, Ôn Hạc Xuyên kéo tay Đoạn Minh Sâm định chạy, Lý Tử Hằng thấy cảnh này sai sai liền đưa tay muốn túm cổ cậu. Đoạn Minh Sâm sợ hết hồn, cơ thể linh hoạt lập tức đu lên lưng Ôn Hạc Xuyên.
Ôn Hạc Xuyên bất ngờ suýt đứng không vững, hắn định bụng sẽ ném cái người đang đu trên lưng mình xuống đất. Đoạn Minh Sâm quấn chặt hai chân quanh eo hắn, miệng thì la to về phía ông chủ quán bar: "Ông chủ! Còn đứng xem nữa, mau gọi bảo vệ đi!"
Bên phía chủ quán, các anh bảo vệ đã sớm đứng thành một hàng, vừa nghe Đoạn Minh Sâm lên tiếng, cả đám người nhanh chóng lao tới can ngăn. Ôn Hạc Xuyên bị cậu quấn chặt, đành phải vòng tay ra sau đỡ lấy cặp mông căng tròn kia, nhân tiện nhéo một cái cho bỏ ghét. Đoạn Minh Sâm bị đau la "Á" một cái rồi tức giận nói: "Ở chỗ đông người anh đừng có lưu manh!"
Người đến chỗ này không giàu thì cũng quyền chức cao, bảo vệ không dám động tay chỉ có thể can ngăn đôi bên. Mắt thấy bọn người kia đang muốn xô bảo vệ ra để nhào tới bên mình, Ôn Hạc Xuyên không ghẹo cậu nữa, trực tiếp cõng người chạy ra ngoài.
Đời này của Ôn Hạc Xuyên trừ ba ra, hắn chẳng sợ ai cả. Từ nhỏ đến lớn đã đánh nhau không biết bao nhiêu trận, mà trận nào cũng thắng, đây là lần đầu hắn phải chạy trối chết như vậy.
Ôn Hạc Xuyên cõng Đoạn Minh Sâm chạy ra khỏi quán bar, vừa tới cửa liền thả người xuống đất. Đoạn Minh Sâm ngó ngó vào trong xem: "Chẳng ai đuổi theo cả, chán thế!"
Ôn Hạc Xuyên chỉnh lại quần áo trên người, sau đó nhíu mày nhìn cậu: "Mau về nhà."
"Không chơi nữa hả?"
"Chơi con khỉ!"
Hai người lúc đi thì mặt mày hớn hở, lúc về thì xám xịt. Vì kết hôn vội vàng nên cả hai chưa mua nhà bên ngoài, bây giờ bọn họ vẫn phải sống trong nhà lớn của Ôn gia.
Hai người giằng co cả tối đến tận nửa đêm mới về nhà, Ôn Hạc Xuyên xuống xe liền phát hiện cửa đã bị khóa trái, hơn nữa còn không có người trực đêm.
Đoạn Minh Sâm nhìn cửa lớn đóng kín hỏi hắn: "Nhà anh không có ai trực đêm hả?"
Ôn Hạc Xuyên ngó ngó vào trong: "Có chứ."
"Vậy người đâu?"
"Làm sao tôi biết."
"Mau gọi điện kêu người ra mở cửa đi, tôi buồn ngủ muốn chết rồi nè."
Ôn Hạc Xuyên lấy điện thoại bấm số gọi quản gia, đầu dây bên kia kêu nửa ngày mới có người nhận, Ôn Hạc Xuyên vừa định nói liền nghe thấy giọng ba mình: "Có chuyện gì sao?"
Hắn trợn mắt nhìn Đoạn Minh Sâm: "Ba?"
Đoạn Minh Sâm không chút liêm sỉ kêu ngao ngao, Ôn Hạc Xuyên bực bội dùng tay gõ gõ miệng cậu hai cái.
Ôn Nghị điềm tĩnh hỏi: "Làm sao vậy."
"Dạ không, không có gì đâu."
"Ừm, vậy hai đứa ngủ đi, sáng mai dẫn Minh Sâm về thăm ông ngoại."
"Vâng."
Cúp điện thoại, Đoạn Minh Sâm thừa sức biết chuyện gì đang xảy ra: "Ba anh rất lợi hại luôn á."
Ôn Hạc Xuyên bỏ điện thoại vào túi quần, nhìn nhìn xung quanh: "Leo tường đi, cũng không cao quá đâu, trèo lên cây cột đèn kia rồi nhảy qua tường."
Đoạn Minh Sâm ngước nhìn độ cao của bức tường: "Hay là chúng ta ngủ trong xe đi."
Ôn Hạc Xuyên lắc đầu: "Ba tôi đang xuống lầu, sẽ nhìn thấy đấy."
"Vậy thì một mình tôi ngủ thôi được không?"
"Cậu thử xem?"
"Đệt, chuyện quái gì đây."
"Cậu còn mặt mũi để nói câu đó hả? Nếu không phải do cậu xấu miệng, thì bây giờ đâu cần leo tường làm gì!"
"Lại còn nói ông đây xấu miệng? Nếu không phải vì món nợ phong lưu của anh thì đêm nay tôi đã hihi haha ôm mãnh nam [*] lăn giường rồi!"
[*] Cao lớn, khỏe mạnh.
Lúc này Ôn Hạc Xuyên thực sự không muốn cãi nhau với cậu: "Nhanh nào, tôi đỡ cậu leo lên, rồi cậu lại kéo tôi."
Đoạn Minh Sâm ngoan ngoãn gật đầu, đến khi cậu đã đu chặt cột đèn, Ôn Hạc Xuyên mới cảm thấy mình thất sách.
Đoạn Minh Sâm lúc này cứ huơ tay qua lại trước mặt hắn giống như đang đùa với mèo con vậy, Ôn Hạc Xuyên chỉ hận không thể kéo cậu xuống đập cho một trận nhừ tử. Đoạn Minh Sâm chơi rất vui, cậu đang tính bỏ mặc con khỉ đáng ghét này để nhảy vào sân, nhưng ngàn vạn lần không nghĩ tới cơ thể dẻo dai của mình lại bị tuột xuống đất. Ôn Hạc Xuyên vốn định đưa tay kéo cậu, ai dè đối phương đã tự ngã xuống. Đoạn Minh Sâm âm thầm tự mắng mình ngu như heo, sau khi đứng lên liền lập tức hứa hẹn: "Ôn Hạc Xuyên, anh đỡ tôi đi, lần này nhất định sẽ kéo anh lên mà."
Ôn Hạc Xuyên khoanh hai tay trước ngực, khóe miệng cong lên: "Cầu xin tôi đi."
"Xin anh mà!"
–
Này thì cù nhây =))))
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT