Hiệu trưởng nhìn Đoạn Minh Sâm rồi vội vàng xua tay: "Không cần không cần đâu, bác tìm được vài người rồi."
Sau đó ông nhìn về phía lớp học vẫy vẫy tay, bên kia có vài thầy giáo đang một mực đứng chờ, thấy hiệu trưởng phát tín hiệu liền nhanh chóng chạy tới.
Có vài người quen biết Ôn Hạc Xuyên chủ động chào hỏi: "Ôn tiên sinh đến rồi."
Ôn Hạc Xuyên gật đầu, sau đó lôi Đoạn Minh Sâm xuống phía sau xe, bắt đầu vận chuyển sách vở và văn phòng phẩm.
Chuyện công ích như vậy Đoạn Minh Sâm đã xem không ít lần trên ti vi, cậu cảm thấy những việc này thường là do minh tinh hoặc các công ty lớn vì danh tiếng mới tận lực đi làm.
Ngay cả ba cậu cũng đã từng làm vài lần, cậu luôn cảm thấy những chuyện này đều là làm màu thôi.
Ôn Hạc Xuyên nhìn bộ dạng không thú của Đoạn Minh Sâm, bèn nhét vào ngực cậu một chồng sách: "Mau tới phụ."
Đoạn Minh Sâm trước giờ vẫn luôn lễ độ hiểu chuyện khi ở bên ngoài, huống chi phía sau cậu còn có vài người thầy giáo đang bắn ánh mắt nhìn cậu. Lúc Đoạn Minh Sâm vận chuyển các chồng sách vở, ánh mắt của mọi người nhìn cậu như đang nhìn thiên sứ, khiến nụ cười của Đoạn Minh Sâm có chút lúng túng.
Cậu nhỏ giọng hỏi Ôn Hạc Xuyên: "Chuyển đồ xong chúng ta về liền hả?"
"Không về."
"Không về thì còn làm gì nữa?!"
"Trước giờ khi làm việc tốt tôi đều phải đi giao lưu để mọi người ghi nhớ việc làm của tôi."
"Con mẹ nó, anh quả thực không biết xấu hổ luôn."
Vận chuyển xong sách vở, Ôn Hạc Xuyên bắt đầu mang theo Đoạn Minh Sâm đi xung quanh khuôn viên trường học giao lưu, một tay hắn cầm một túi gôm cùng bút chì đáng yêu, tay còn lại thì gõ cửa một lớp học.
Hai người vừa bước vào liền nghe thấy giọng nói lanh lảnh vang lên: "Cả lớp đứng!"
"Chào thầy Ôn ạ!!"
Giáo viên trong lớp lập tức mời Ôn Hạc Xuyên lên bục giảng: "Các bạn học sinh chú ý, vị này chính là thầy Ôn vẫn luôn giúp đỡ cho trường chúng ta, sách vở hàng năm đều do thầy Ôn tài trợ, chúng ta phải ghi nhớ sự giúp đỡ của thầy Ôn đúng không nào?!"
"Vâng!! Cảm ơn thầy Ôn ạ!!"
Đoạn Minh Sâm cũng cầm theo một túi gôm cùng bút chì đáng yêu đứng phía dưới, cậu có chút đố kị nha: Mẹ nó, mình cũng phụ giúp nửa ngày, tại sao mấy đứa nhỏ không thèm gọi mình một tiếng thầy Đoạn?!
Theo Ôn Hạc Xuyên đi hết mấy phòng học, Đoạn Minh Sâm rốt cuộc không thể nhẫn nại được nữa, cậu kéo tay Ôn Hạc Xuyên sang một bên: "Thương lượng với anh chuyện này."
"Chuyện gì thế?"
"Một lát, anh cho tôi lên bục giảng nói hai câu thôi được không?"
"Cậu định nói cái gì?"
"Phắc, còn nghi ngờ gì nữa! Mấy câu khách sáo tôi cũng biết nói mà!"
"Được đó, cho cậu một cơ hội."
Đoạn Minh Sâm nắm tay, trong lòng âm thầm chuẩn bị lời thoại. Cậu nhất định phải tỏa sáng, sáng mù mắt chó của Ôn Hạc Xuyên mới được.
Nhưng khi Đoạn Minh Sâm đứng trên bục giảng, trước mấy chục đôi mắt tròn xoe đang nhìn mình, cậu liền quên sạch hết mấy câu muốn nói.
"Tôi tên Đoạn Minh Sâm, các bạn nhỏ có thể gọi tôi là thầy Đoạn nha."
"Chào thầy Đoạn ạ!!!" Giọng nói trong trẻo của các bạn học sinh nhỏ vang lên.
Đoạn Minh Sâm kích động quay đầu nhìn Ôn Hạc Xuyên vui mừng: Thật là sảng khoái quá đi!!
Ôn Hạc Xuyên đứng phía dưới cảm thấy người đang nhìn mình thật ngu ngốc.
"Nào nào các bạn nhỏ! Có vấn đề gì đều có thể hỏi thầy nha, thầy sẽ giải đáp hết cho!"
Sau khi thấy được tín hiệu đồng ý của giáo viên chủ nhiệm, các bạn nhỏ bắt đầu nhao nhao giơ tay.
Đoạn Minh Sâm tùy tiện mời một cô bé, bé gái vui vẻ đứng lên: "Thầy ơi, thầy là nam ạ?"
"Đúng vậy nha."
"Nhưng sao thầy lại để tóc dài vậy ạ? Giáo viên nói, chỉ có các bạn nữ mới được để tóc dài thôi hà."
Đoạn Minh Sâm còn chưa kịp trả lời, các bạn nhỏ phía dưới liền nhao nhao nghị luận, chúng cảm thấy rất hiếu kỳ, từ trước tới nay chúng chưa từng gặp qua bạn nam để tóc dài.
"Phải rồi thầy ơi, hay là vì thầy muốn trở thành bạn nữ ạ?"
"Thầy ơi thầy ơi, con trai cũng để tóc dài được ạ?"
"Thầy ơi, thầy sẽ mặc váy ạ?"
Đoạn Minh Sâm có chút ứng phó không kịp trước một đống câu hỏi, cậu quay đầu nhìn Ôn Hạc Xuyên cầu cứu. Thế mà tên đáng ghét kia chỉ đứng im nhìn cậu chịu khổ.
Kỳ thực Đoạn Minh Sâm có thể trả lời qua loa, cậu vốn là người tùy tiện như vậy, nhưng phía dưới là một đám nhỏ đang rất mong đợi nhìn cậu. Những ánh mắt ngây thơ đầy mong chờ thực sự khiến Đoạn Minh Sâm không thể trả lời tùy tiện được, tuy vấn đề này cũng không phải là chuyện gì quá to tát, nhưng cậu vẫn muốn trả lời các bạn nhỏ một cách nghiêm túc.
Đoạn Minh Sâm giơ tay ra hiệu mọi người im lặng, sau đó mỉm cười nói: "Thầy không có mặc váy, con trai cũng không thể mặc váy được, có điều nếu như bản thân thật sự thích như vậy cũng không sao, không cần để ý đến ánh mắt người ngoài. Thầy nuôi tóc dài là có lý do cả đấy, để thầy kể cho các bạn nghe một câu chuyện nhỏ nha. Từ nhỏ thầy đã không có mẹ, bà đã mất vì bệnh khi thầy còn bé tí. Kỳ thực thầy cũng không có nhiều ấn tượng về mẹ, chỉ nhớ rằng lúc nhỏ thầy rất hay nghịch mái tóc dài của bà, cũng không biết khi đó bao nhiêu tuổi. Sau này lớn lên thấy bạn bè đều có mẹ dắt tay, lúc ấy thầy đã rất đố kị liền chạy về nhà nổi nóng với ba mình, ba thầy là một người phi thường bận rộn. Tuy rằng ông rất thương thầy, thầy muốn thứ gì ông đều sẽ mua cho, nhưng rốt cuộc ông không thể mang mẹ về lại cho thầy."
"Thầy đáng thương quá."
"Sau đó thì sao ạ!"
"Sau đó thầy đã nghĩ ra một cách rất hay nha! Kí ức duy nhất về mẹ của thầy là mái tóc dài, nếu như bà đã không thể ở bên cạnh thì thầy sẽ nuôi tóc dài, xem như lưu giữ lại kỉ vật của bà bên mình, đây chính là lí do đấy! Tuy rằng có rất nhiều người không hiểu, cũng đã nói nhiều điều không tốt về thầy, nhưng họ không nghĩ lại xem, thầy Đoạn đẹp mắt như thế này, có kiểu tóc nào mà thầy không cân được chứ."
Nghe Đoạn Minh Sâm nói đùa, đám trẻ hi hi ha ha cười rộ lên, giáo viên chủ nhiệm cũng nhanh vỗ tay để giữ trật tự, cô còn tranh thủ giáo dục tư tưởng học sinh một chút, dặn dò đám trò nhỏ phải biết quý trọng và yêu thương ba mẹ. Đoạn Minh Sâm nhìn cô giáo nghiêm túc đem câu chuyện của mình nói đến cao thượng, cậu nghe còn có chút lúng túng đỏ mặt, cuối cùng là không chịu nổi vội vàng đi xuống nói nhỏ với người kia: "Mau đi thôi."
Ôn Hạc Xuyên đi phía sau, tay hắn giật giật đuôi tóc dài buộc hờ của cậu: "Rất đẹp."
Đoạn Minh Sâm bị giật tóc đến đau vội vàng quay mặt mắng: "Phắc! Anh có bệnh hả!! Giật tóc người ta đau như thế! Nói nhảm cái gì đó!"
"Không có gì."
"Ngu ngốc!"
"Trong trường học không được nói tục."
Ở trường học một ngày, Đoạn Minh Sâm cảm thấy khá thú vị, các bạn nhỏ rất đáng yêu lại hoạt bát chịu chơi cùng cậu, trên đường trở về cậu hỏi: "Ngày mai có đến nữa không?"
"Không phải cậu không thích sao?"
"Hôm nay đến giao lưu một buổi, tôi cảm thấy mình có thiên phú làm thầy giáo lắm đó."
Ôn Hạc Xuyên nhìn cậu đánh giá: "Cậu có thể dạy cái gì?"
Đoạn Minh Sâm suy tư một lúc, ánh mắt sáng lên: "Giáo dục giới tính!"
"Thôi bớt hại người đi."
Từ sau chuyến đi bên trường về, hai người đóng tổ trong phòng mấy ngày liền, nhà Ôn Hạc Xuyên ở đây tuy không lớn nhưng nội thất rất đầy đủ, muốn thứ gì cũng có. Đoạn Minh Sâm rảnh rỗi đến buồn chán, cậu bèn tìm vài bộ phim trong thùng đĩa nhà hắn. Khẩu vị xem phim của Ôn Hạc Xuyên khá thống nhất, cơ bản đều là các bộ suy luận hồi hộp còn có yếu tố kinh dị, cậu lật tìm nửa ngày cũng không mò ra được một bộ hài hước để xem.
Ôn Hạc Xuyên ôm notebook ngồi trên sô pha giải quyết văn kiện, hắn nhìn Đoạn Minh Sâm mặt mày ủ rũ ngồi dưới đất nghịch mấy đĩa phim: "Không dám xem hả?"
"Làm gì có, tôi chỉ đang lựa chọn một cuốn phim hay thôi."
"Lại còn kén chọn."
Đoạn Minh Sâm không muốn tranh cãi với hắn, cuối cùng chọn một bộ phim suy luận tâm lý khá ổn.
Cậu dọn mấy đĩa phim gọn vào một góc rồi chuẩn bị tập trung xem phim, Ôn Hạc Xuyên tay gõ chữ liên tục, hiếm khi cả hai ở cạnh nhau mà yên tĩnh như vậy. Ôn Hạc Xuyên tình cờ ngước mắt nhìn Đoạn Minh Sâm, không biết cậu đang nghĩ ngợi cái gì. Qua tầm hai mươi phút, Ôn Hạc Xuyên làm xong việc, hắn đưa chân đạp đạp Đoạn Minh Sâm, cậu đang bị cuốn vào bộ phim liền sợ hết hồn: "Sao thế?"
Ôn Hạc Xuyên quay đầu nhìn màn hình, khóe miệng câu lên: "Hung thủ chính là người này."
Đoạn Minh Sâm chỉ mới lý luận được âm mưu, còn chưa nắm được điểm mấu chốt, phải có được bước ngoặt này mới chuyển giao sang đầu mối tiếp theo, kết quả lại bị Ôn Hạc Xuyên không chút khách khí chỉ rõ hung thủ. Cậu tức giận ném điều khiển sang một bên rồi nhào lên người hắn: "Con mẹ nó, anh muốn ăn đòn phải không!!!"
Đoạn Minh Sâm ngồi lên người Ôn Hạc Xuyên, hai tay bắt đầu chọc ghẹo đối phương. Ôn Hạc Xuyên để notebook lên bàn, sau đó giữ chặt đôi tay đang phá phách trên người mình lại, ánh mắt hắn đột nhiên thâm trầm. Dựa vào kinh nghiệm lâu năm của mình mách bảo, Đoạn Minh Sâm vui mừng thấy rõ. Cậu đã nhịn quá lâu rồi, cả ngày cùng Ôn Hạc Xuyên chen lấn trên một cái giường, da đụng da đã sớm có cảm giác. Cậu di chuyển mông xuống đũng quần hắn, sau khi ngồi vững vàng liền bắt đầu cọ cọ vào vật cứng rắn bên dưới, đôi mắt mang theo ý cười nhìn Ôn Hạc Xuyên: "Có làm hay không?"
Ôn Hạc Xuyên nắm cổ tay kéo người xuống, Đoạn Minh Sâm ngoan ngoãn nằm dài trên người hắn. Ôn Hạc Xuyên trầm giọng nói: "Làm."
Vừa dứt lời, hai tay hắn bắt đầu ra sức nhào nặng mông Đoạn Minh Sâm.
Đoạn Minh Sâm bị xoa hừ hừ mũi: "Ôn Hạc Xuyên, tay anh sao lại mạnh như vậy, vò người ta đến đau thế."
Ôn Hạc Xuyên để mặc cậu ngậm cắn, hắn nhân cơ hội đưa lưỡi mình tiến vào miệng cậu, cố tình dây dưa đuổi bắt thật lâu với đầu lưỡi không thành thật kia. Đoạn Minh Sâm vui vẻ ở trên người Ôn Hạc Xuyên vặn vẹo: "Tên ngu ngốc này, dám bóp hư tôi ép khô anh luôn!"
Nói rồi cậu ngồi thẳng dậy cởi khóa quần Ôn Hạc Xuyên, cảm nhận được vật kia dưới mông mình đã triệt để cứng rắn, cậu liếm khóe miệng cười: "Cứng lắm luôn rồi nha."
Cởi xong khóa quần, dương v*t thô to lập tức lộ ra ngoài, cậu hưng phấn sờ sờ hai cái: "Aiya, thật bất ngờ!!"
Ôn Hạc Xuyên nằm bên dưới, đột nhiên hắn lại có cảm giác giống như mình đang bị người khác chơi. Mạnh mẽ đem tên phóng đãng kia đè xuống sô pha chật hẹp: "Cậu thực sự là thiếu đâm."
Đoạn Minh Sâm bị đè thành thật trả lời: "Đúng nha, nhanh lên."
Ôn Hạc Xuyên mạnh tay lột quần đùi trên người cậu xuống, Đoạn Minh Sâm cực kỳ phối hợp đem quần đùi vứt qua một bên, cậu chủ động mở rộng hai chân quấn lấy eo hắn: "Nhanh lên nhanh lên."
Ôn Hạc Xuyên dùng ngón tay ra vào phía sau hai lần, sau đó tách hai chân cậu ra rồi dứt khoát đâm thẳng vào: "Phóng đãng đến mức không cần dùng bôi trơn luôn."
Ban đầu Ôn Hạc Xuyên muốn chậm rãi trêu đùa đầu v* cậu, thế nhưng Đoạn Minh Sâm rên quá hăng hái, hắn đột ngột dừng lại, chống hai tay ngẩng đầu nhìn cậu.
Đoạn Minh Sâm bất mãn mở mắt, ậm ừ: "Anh làm gì vậy, động đi!"
Ôn Hạc Xuyên nhíu mày nhìn cậu, Đoạn Minh Sâm trực tiếp choàng hai tay ôm lấy cổ hắn: "Tôi không kêu nữa là được đúng không, anh mau động đi."
Ôn Hạc Xuyên nhìn vẻ mặt tủi thân của cậu, tâm tình vui vẻ tiếp tục đâm mạnh hơn. Đoạn Minh Sâm quả nhiên nhẫn nhịn không kêu lên, nhưng cổ họng lại phát ra tiếng rên rỉ nho nhỏ dính dính, thế lại càng gợi tình hơn. Ôn Hạc Xuyên cúi đầu hôn lên môi cậu, khai ân nói: "Kêu đi."
"A a thật là sướng quá đi.... Ôn Hạc Xuyên muốn làm chết tôi luôn rồi.... Lợi hại quá... mạnh quá."
Sau khi kết thúc, Ôn Hạc Xuyên xách Đoạn Minh Sâm vào nhà tắm dọn dẹp, Đoạn Minh Sâm la hét đòi vào trong phòng ngủ. Ôn Hạc Xuyên đem người ném lên giường rồi quay lại phòng khách thu dọn ghế sô pha, hắn nhìn đống đĩa phim trên đất, tiện tay cầm lấy bút lông ghi lại tên hung thủ của từng bộ trên bìa đĩa.
–
Lúc mới edit chương này mình lại nghĩ sao chương này dài quá, ai dè là có kèm một chiếc xôi thịt nhỏ =))))
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT