Cố Hiểu Khê ngồi từ xa nhưng ánh mắt vẫn quan sát Tống Phù Ngọc, thấy cô ta sử dụng thuốc liền sai Trần Điềm Điềm đến nhắc nhở. Không ngờ ngay cả người của cô mà cũng dám động vào. Tống Phù Ngọc thấy có thêm người xuất hiện liền cười một tiếng mỉa mai.
" Lại thêm một kẻ không biết an phận. " Tống Phù Ngọc vừa nói dứt, tay cô ta đã giơ lên, định bụng sẽ tát Cố Hiểu Khê giống Trần Điềm Điềm nhưng khi bàn tay vừa gần đến mặt đã bị Cố Hiểu Khê nắm lấy, giật ngược và giữ chặt phía sau. Tống Phù Ngọc càng chống cự, Cố Hiểu Khê càng siết chặt hơn.
*" Cô buông tay tôi ra, có biết tôi là ai không mà dám ra tay với tôi? " *
Tống Phù Ngọc đau đớn vì sức mạnh phi thường của Cố Hiểu Khê. Còn cô, nghe cô ta tự đề cao bản thân mình như vậy liền cười lên một tiếng, giọng điệu mỉa mai, hỏi:
" Cô tưởng cô là ai mà tôi không dám ra tay với cô? "
" Cô ta là thuộc hạ của tôi. "
Uất Trì Ảnh Quân lúc này liền bước đến, lên tiếng trả lời. Theo sau anh hôm nay ngoài có Hắc Lang và Bạch Lang thì xuất hiện thêm một người đàn ông tuấn tú khác. Vừa nghe Uất Trì Ảnh Quân nói dứt, Cố Hiểu Khê cũng thả Tống Phù Ngọc ra. Cô nhìn anh, ánh mắt khó chịu, lập tức lên tiếng hỏi: " Là anh sao? Cô ta là người của anh? "
Không đáp lại câu hỏi của Cố Hiểu Khê, Uất Trì Ảnh Quân trực tiếp hỏi cô: " Không biết thuộc hạ của tôi đã làm gì đắc tội với Cố đại tiểu thư? "
" Anh biết tôi? "
*" Danh tiếng của Cố đại tiểu thư ai mà không biết? " *Uất Trì Ảnh Quân cười lãnh đạm, đáp lời.
Trần Điềm Điềm đang đứng phía sau liền bước đến tai của Cố Hiểu Khê, báo cáo với cô: " Cố gia, đó là Uất Trì Ảnh Quân, người đứng đầu của bang Hoàng Long bên Trung Đông. "
Từ lâu đã nghe về Hoàng Long cũng như người đứng đầu của bang đó, không ngờ hôm nay lại có cơ hội gặp hắn ngoài đời. Cố Hiểu Khê liếc nhìn Uất Trì Ảnh Quân từ đầu đến chân mới cảm khái, đúng là người cũng như tên, mang khí chất của bậc quân vương. Nhưng Cố Hiểu Khê cũng không vì vậy mà tỏ ra yếu thế, cô đanh giọng:
" Anh nên trực tiếp hỏi thuộc hạ của anh, hoặc là xem trong tay cô ta là thứ gì? "
Tống Phù Ngọc từ khi thấy Uất Trì Ảnh Quân xuất hiện, cô ta đứng phía sau và nép vào người anh. Cô ta không phải vì sợ Cố Hiểu Khê mà là sợ Uất Trì Ảnh Quân phát hiện mình sử dụng thuốc.
" Đưa tay ra. "
Nhận mệnh lệnh của Uất Trì Ảnh Quân, Tống Phù Ngọc không thể không nghe theo. Bàn tay cô ta run rẩy, vừa mở ra đã thấy một viên thuốc nhỏ nằm trong lòng bàn tay. Uất Trì Ảnh Quân tức giận đến không thể nói nên lời, chỉ liếc nhìn cô ta một cái sắc lẻm. Tống Phù Ngọc theo anh mười mấy năm, quy tắc của Hoàng Long đương nhiên là nằm lòng, cũng biết rõ anh nghiêm cấm thuộc hạ sử dụng các chất kích thích, vậy mà cô ta dám.
Nén cơn giận, Uất Trì Ảnh Quân ra lệnh: *" Lập tức xin lỗi. " *
Tống Phù Ngọc không còn cách nào khác, cô ta bước từng bước lên phía trước, đứng trước mặt Cố Hiểu Khê và chuẩn bị mở miệng. Lời nói chưa kịp ra thốt ra, Cố Hiểu Khê đã lên tiếng ngăn lại. Giọng cô không hờn không giận, thong thả ung dung mà hỏi Uất Trì Ảnh Quân cũng như Tống Phù Ngọc: " Xin lỗi thì có tác dụng gì? "
" Vậy cô muốn gì? " Gương mặt Uất Trì Ảnh Quân lộ vẻ điềm đạm, hỏi ngược lại Cố Hiểu Khê.
*" Cô ta vào quán của tôi sử dụng thuốc cấm, tôi có thể bỏ qua. Nhưng, cô ta dám tát thuộc hạ của tôi, tôi nuốt không trôi cơn giận này. *
Hay là thế này, lúc nãy người của anh đánh người của tôi, để mọi chuyện công bằng thì nên để người của tôi đánh trả lại, Uất Trì lão đại thấy thế nào? " Lời của Cố Hiểu Khê từ tốn mà đanh thép.
" Được. "
Uất Trì Ảnh Quân đương nhiên hiểu ý của Cố Hiểu Khê, liền ra hiệu cho Tống Phù Ngọc tiến đến gần Cố Hiểu Khê hơn. Cùng lúc đó, Cố Hiểu Khê nhoẻn miệng cười, cũng cho gọi Trần Điềm Điềm đang đứng phía sau đi lên.
" Điềm Điềm "
Tống Phù Ngọc nhìn Trần Điềm Điềm với ánh mắt khinh thường. Cô ta nghĩ chỉ là thuộc hạ của một nữ nhân nhỏ bé mà cũng dám ra tay với cô, nhưng cho dù có ra tay thì sức lực cũng không đến nỗi nào. Vừa nghĩ dứt, một tiếng " chát " vừa hay cũng vang lên, Tống Phù Ngọc không đứng vững, ngã mạnh xuống nền đất lạnh lẽo, máu từ khóe miệng cũng chầm chậm chảy xuống cằm. Tống Phù Ngọc một tay ôm mặt, ánh mắt ngước nhìn Trần Điềm Điềm từ ngỡ ngàng chuyển sang căm giận. Cô ta lại nhìn thấy Cố Hiểu Khê đang hả hê, ánh mắt cô ta tràn đầy căm phẫn, bàn tay bất giác nắm chặt thành quyền nhưng chẳng thể làm gì được họ.
Hắc Lang, Bạch Lang cùng với người đàn ông kia cứ nghĩ nữ nhân như Trần Điềm Điềm nhất định sẽ yếu thế hơn Tống Phù Ngọc nên cũng không mấy lo lắng. Nhưng nào ngờ, vừa thấy Trần Điềm Điềm ra tay, trái tim của cả ba tên đó đều giật hót lên. Ra tay khiến thân thủ như Tống Phù Ngọc cũng phải ngã thì không cần nói cũng đã biết là người như thế nào.
Bạch Lang thấy vậy liền sốt sắng, hỏi Cố Hiểu Khê:* " Cố đại tiểu thư, đánh trả như vậy cũng đã được rồi đúng không? "*
" Chưa được. " Bạch Lang vừa nói vừa đi đến đỡ lấy Tống Phù Ngọc, lại nghe Cố Hiểu Khê nói với giọng đầy nghiêm túc. Cô và Trần Điềm Điềm nhìn nhau ngầm hiểu ý, cô nói:
" Điềm Điềm à, cô ta lúc nãy đâu có tát cô mạnh như thê. Cô phải tát giống như lúc nãy cô ta tát cô, có hiểu không? "
Trần Điềm Điềm hiểu ý liền gật đầu, lại nghe Cố Hiểu Khê dõng dạc ra lệnh: " Làm lại đi!"
" Cô dám! "
Tống Phù Ngọc vừa dứt, Trần Điềm Điềm đứng trước mặt cô ta, ngay lập tức đã cho thêm một bạt tai ở bên mặt còn lại. Lần này tuy không nặng tay như lần trước như cũng đủ khiến Tống Phù Ngọc đau điếng người.
" Cố đại tiểu thư, như vậy đã được rồi chứ? " Tống Phù Ngọc ngồi bệt dưới đất, không thể nào ngóc đầu lên nổi.
" Được rồi. Nhưng tôi muốn nhắc nhở cô một chút, nếu lần sau còn dám ra tay với người của tôi thì không đơn giản là mấy cái bạt tai đâu. " Cố Hiểu Khê nhìn Tống Phù Ngọc dưới chân mình, lời nói đắc ý nhưng cũng là đang nhắc nhở cô ta.
Uất Trì Ảnh Quân lệnh cho Bạch Lang đưa Tống Phù Ngọc trở về. Từ lúc Tống Phù Ngọc bị đánh, anh không nói một lời, ánh mắt cũng chỉ hướng đến Cố Hiểu Khê.
" Tôi rất thích cách xử lý của Cố đại tiểu thư. "
Cố Hiểu Khê vừa quay người thì nghe giọng của Uất Trì Ảnh Quân từ phía say truyền đến. Cô vừa xoay người lại thì thấy Uất Trì Ảnh Quân đưa tay ra:* " Uất Trì Ảnh Quân. " *