Sau đó vài hôm cũng đã đến thứ năm. Hôm đó Di Hòa đến Bán Hải tìm Uất Trì Ảnh Quân nói chuyện. Nhưng xuyên suốt buổi nói chuyện Di Hòa để ý thấy Ảnh Quân như người mất hồn, thân xác thì ngồi đối diện với anh nhưng tâm hồn thì đi đâu mất. Di Hòa thử quơ tay trước mặt nhưng Ảnh Quân vẫn không có phản ứng, thấy vậy anh liền lớn tiếng gọi:

" Ảnh Quân. "

Nghe tiếng Di Hòa gọi, Uất Trì Ảnh Quân lấy lại tỉnh táo. Anh bình thản đưa mắt nhìn Di Hòa, lại nghe cậu ấy hỏi: " Cậu bị sao vậy? Nãy giờ cứ như người mất hồn. "

" Tôi không sao, chỉ là tôi nhớ Hiểu Khê thôi. Không biết bây giờ cô ấy đang làm gì nữa. " Ảnh Quân nói dứt liền đưa mắt nhìn xa xăm. Giờ thì trong đáy mắt anh toàn hiện lên hình ảnh của Cố Hiểu Khê.

Di Hòa không cầm lòng được, đưa mắt liếc Uất Trì Ảnh Quân một cái sắc lẹm. Ngay cả người ngoài như anh còn thấy Uất Trì Ảnh Quân này bám Cố Hiểu Khê quá dai, thiếu điều muốn nhốt cô ở Bán Hải.

" Chắc là ở công ty chứ gì. "

Từ lúc yêu nhau với Cố Hiểu Khê, Uất Trì Ảnh Quân dường như chỉ trông chờ vào ngày cuối tuần để cả hai ở bên nhau. Anh mở điện thoại để kiểm tra xem hôm nay là thứ mấy, nhìn thấy là thứ năm thì thất vọng tràn trề. Đến khi nhìn đến phần ngày tháng, anh chợt nhớ ra hôm nay là ngày lễ lớn, hầu như mọi người đều được nghỉ làm, lập tức đôi mắt sáng lấp lánh như ánh sao.

" Cậu lại sao vậy? "

" Hôm nay là ngày lễ. "

" Thì sao? "

" Công ty cô ấy được nghỉ. Tôi sẽ gọi Hiểu Khê đến đây ngay lập tức. "

Nhìn dáng vẻ phát cuồng người yêu của Uất Trì Ảnh Quân, Di Hòa nhất thời không nói nên lời. Ảnh Quân đặt điện thoại lên tai, không lâu sau giọng nói thâm tình cũng cất lên làm Di Hòa sỡn da gà.

" Hiểu Khê, hôm nay là ngày lễ nên em không có đi làm, vậy mau đến Bán Hải với anh đi. "

Trước giọng nói mùi mẫn kia, Di Hòa không khỏi trầm trồ. Anh không dám tin người trước mặt mình là bạn thân lâu năm và là người đứng đầu Hoàng Long khét tiếng.

" Em xin lỗi, Ảnh Quân. Hôm nay em cùng Khuynh Nhược và Điềm Điềm đi du lịch rồi. " Cố Hiểu Khê vừa nói vừa ra hiệu cho hai người kia lên máy bay trước.

" Đi du lịch? Em đi đâu vậy? Khi nào em về? " Uất Trì Ảnh Quân không ngừng hỏi, còn Cố Hiểu Khê nhìn máy bay sắp cất cánh, trong lòng không khỏi nôn nóng: " Em đến thành phố Z, có lẽ cuối tuần em về nên tuần này không gặp anh được. Không nói nữa, máy bay sắp cất cánh rồi, tuần sau gặp. "

" Hiểu Khê, đợi đã... " Uất Trì Ảnh Quân còn chưa kịp hỏi tiếp thì Cố Hiểu Khê đã cúp máy.

Nhìn nét mặt tràn trề thất vọng và hụt hẫng của Uất Trì Ảnh Quân, Di Hòa ít nhiều cũng đoán được chuyện gì nên cẩn thận cười thầm.

" Sao vậy? Cô ta không đến được sao? " Di Hòa giương đôi mắt phấn khích đến Uất Trì Ảnh Quân, cố nén niềm vui vào trong.

" Cô ấy đi du lịch cùng em gái và Trần Điềm Điềm rồi. " Rõ ràng buồn không thể tả nhưng ánh mắt Ảnh Quân vẫn tỏ ra mạnh mẽ.

" Cùng Cố Khuynh Nhược sao? " Di Hòa nghe nhắc đến Cố Khuynh Nhược, thái độ cũng thay đổi ngay lập tức.

" Đúng. " Nhìn thấy mắt Di Hòa sáng lên, Uất Trì Ảnh Quân như hiểu ra chuyện nào đó bèn thăm dò: " Đừng nói với tôi cậu có ý với Cố Khuynh Nhược? "

Di Hòa lần nữa đưa mắt liếc Ảnh Quân, giọng đầy cao ngạo: " Liên quan gì đến cậu. "

Uất Trì Ảnh Quân chỉnh lại tư thế ngồi của mình, anh nâng cằm một cách tao nhã, coi bộ là thật lòng khuyên nhũ: " Đường Tuyết mất lâu rồi, đã đến lúc cậu có một khởi đầu mới rồi. Nếu Cố Khuynh Nhược là người giúp cậu bắt đầu, tôi cũng rất vui vì điều đó. "

Thấy Di Hòa ngập ngừng rồi lại suy tư, Ảnh Quân tiếp tục nói: " Em ấy hy vọng cậu sẽ có được hạnh phúc, chứ không phải mãi đắm chìm trong đau thương. Nếu cậu đã tìm được, nhất định phải nắm bắt. "

" Cậu nói đúng, tôi có cảm giác với Cố Khuynh Nhược. Tôi nhìn thấy dáng vẻ đơn thuần của Đường Tuyết trong cô ấy, nhưng tôi cũng không xem cô ấy là thế thân của ai hết. Chỉ là, Khuynh Nhược đơn thuần như vậy, tôi lại không muốn vấy bẩn cô ấy. " Di Hòa nói xong liền cười, như thể cười nhạo bản thân.

" Không nói với cậu nữa. Tôi chuẩn bị đồ đi gặp Hiểu Khê của tôi đây. " Gương mặt Uất Trì Ảnh Quân sau khi nghe Di Hòa nói xong cũng lộ vẻ bất lực, chỉ biết lắc đầu ngán ngẩm. Anh vừa dứt câu cuối đã đứng dậy, dứt khoác nói với gương mặt không thể khuất phục.

" Tôi đi cùng cậu. "

Trước lời nói của Di Hòa, Ảnh Quân liền nhếch môi cười. Đây mới là bạn của anh chứ!

" Hắc Lang, 2 tiếng nữa tôi sẽ đến thành phố Z, cậu đặt hai vé máy bay đi. "

" Dạ. "

Đúng lúc Uất Trì Ảnh Quân và Di Hòa rời khỏi phòng, chuẩn bị trở về chuẩn bị hành lí thì James xuất hiện. Nhìn dáng vẻ khí thế như sắp đi đánh nhau của họ, cậu không khỏi tò mò.

" Lão đại, Di lão đại, hai người đi đâu vậy? "

" Ảnh Quân đi du lịch, tôi đi cùng cậu ấy. " Trước lời nói đầy dửng dưng của Di Hòa, James không khỏi hoảng hốt: " Lão đại đi du lịch sao? " Cậu nheo mắt nhìn chằm chằm Uất Trì Ảnh Quân, trong lòng còn thầm nghĩ, đúng là sống lâu thì cái gì cũng có thể nhìn thấy!

" Bất ngờ lắm đúng không? Không phải tự nhiên cậu ấy muốn đi đâu. Cố Hiểu Khê đưa Khuynh Nhược và Trần Điềm Điềm đi nên cuối tuần này cô ta không thể ở bên cậu ấy. " Di Hòa thấy James ngạc nhiên đến đông cứng người thì tiết lộ cho cậu biết nguyên do của chuyến du lịch này. Mà cậu ấy vừa nghe nhắc đến ba từ " Trần Điềm Điềm ", mắt cậu cũng sát bừng lên.

" Có Điềm Điềm nữa sao? Lão đại, liệu thuộc hạ có thể đi cùng Ngài không? Phòng trường hợp Ngài bị dị ứng hải sản. " Cậu ta không chút nao núng, nhìn Uất Trì Ảnh Quân bằng gương mặt thật sự tin là cậu ta đi theo chỉ để phòng khi anh bị dị ứng hải sản.

" James nè, chúng tôi ai cũng nhìn ra cậu thích Trần Điềm Điềm. Cậu cũng muốn gặp cô ta thì nói thẳng một tiếng, đâu cần phải trù Ảnh Quân bị dị ứng. " Di Hòa cười phá lên rồi nói.

" Lão đại, thuộc hạ... " Bị Di Hòa nói trúng tim đen, James ấp úng định giải thích thì Uất Trì Ảnh Quân cắt lời. Anh lớn giọng truyền lệnh: " Hắc Lang, đặt thêm một vé nữa cho James. "

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play