Tối đó, một cô gái với chiếc váy ngắn gợi cảm, gương mặt ửng đỏ do say khướt ngồi trong góc của quán bar. Chiếc váy hai dây ngắn có phần cổ khoét sâu làm đôi gò bông đào kia lúc ẩn lúc hiện, đồng thời cũng bật lên thân hình hấp dẫn của cô.
Cô lảo đảo mắt một cách mơ màng, sau đó gục trên ghế. Xung quanh cô không có lấy một người bạn nào, mà cách đó không xa, một người đàn ông trung niên từ lâu đã bị dáng vẻ gợi tình kia thu hút. Ông ta quan sát và dò xét hoàn cảnh một lúc, nhìn điệu bộ lả lướt kia, cuối cùng cũng không kiềm chế được, bước đến tiếp cận.
" Xin chào. Cô có ổn không? " Giọng nhiệt tình của ông ta vang lên bên tai.
Cô không trả lời. Tuy tửu lượng có chút kém nhưng vẫn nghe được ông ta đang nói chuyện với mình nên gật gật đầu.
" Cô đi một mình sao? Có cần tôi đưa cô về không? "
Cô cũng gật đầu đồng ý.
Rất nhanh ông ta dìu cô lên xe, nhưng không đưa cô đến địa chỉ mà cô đã nói trước đó. Dựa trên con đường mà ông ta đi, có lẽ muốn đưa cô đến căn phòng mà mình thường xuyên lui đến.
Vừa vào bên trong, Ron không nói không rằn, đặt cô nằm xuống giường. Nghĩ rằng cô say khướt không biết gì, ông ta bắt đầu hành động. Ông ta ngồi ngay bên cạnh, nhìn dáng vẻ gợi cảm của cô với đôi tất lưới khiến lửa tình trong lòng cháy bừng lên, không kiềm được phải đưa tay vuốt ve đôi chân thon dài kia, vừa tận hưởng cảm giác da thịt mềm mại này. Nhìn cách cô gái ăn mặc gợi cảm và dáng vẻ không hề phòng bị này thật khó để đàn ông kìm dục vọng xuống huống chi là Ron.
" Ông sờ đủ chưa? " Lúc này, cô gái mở to mắt và lạnh lùng hỏi khiến ông ta cũng phải giật mình. Ron không ngờ được rằng nữ nhân trước mặt mình có thể thay đổi biểu cảm trên gương mặt nhanh đến vậy. Khi nãy trong quán bar còn không chút đề phòng theo ông ta đến đây, giờ thì lãnh khốc như băng.
Không để Ron có cơ hội trở mình, Melanie nhanh chóng quật ngã ông ta xuống giường, sau đó dùng chân của mình siết lấy cổ ông ta, dùng một lực rất mạnh đến khi ông ta không còn vùng vẫy, cứ thế chết dưới chân của cô.
Melanie lần nữa nhìn Ron bằng ánh mắt vô cảm khi giết người, sau đó nhẹ nhàng lách khỏi camera của khách sạn rồi rời đi. Ở cửa sau của khách sạn, Huyền Minh Thiên sớm đã chuẩn bị xe để đón Melanie. Trần Điềm Điềm ngồi trong xe chưa được bao lâu, cô nhìn ra bên ngoài thì thấy Melanie đang bước đến, sau đó bình thản bước lên xe. Điềm Điềm nhìn đồng hồ trên tay, kinh ngạc thốt lên: " Xong rồi sao? "
" Xong rồi. " Biểu cảm của cô vẫn bình tĩnh lạnh nhạt, trong ánh mắt cũng không một tia gợn sóng.
Trên đường về căn cứ, Melanie vứt cho Trần Điềm Điềm một chiếc hộp. Cô ngơ ngác một lúc rồi mở ra, ánh mắt không chút sợ hãi hay ghê tởm khi nhìn thấy bàn tay vẫn còn đang dính đầy máu, ngược lại còn hỏi Melanie: " Cô đưa nó cho tôi làm gì? "
" Giúp tôi giải quyết nó đi. " Trước khi rời khỏi khách sạn, Melanie tiện tay chặt đi bàn tay mà lão Ron khi nãy đã chạm vào người mình. Thứ dơ bẩn đó dám chạm vào người cô, vậy cô chỉ có thể chặt bỏ nó thôi.
Sau khi báo cáo với Huyền Minh Thiên, ông ấy vô cùng hài lòng với lần làm nhiệm vụ này của Melanie. Hơn nữa ông còn nhận ra cách thức ra tay của cô có phần tàn độc hơn trước kia.
" Lần này cô làm rất tốt, thời gian còn lại cô nghỉ ngơi đi." Gương mặt, biểu cảm và cả giọng nói của Huyền Minh Thiên không để lộ chút cảm xúc nào, điều đó làm người khác không đoán được suy nghĩ của ông ta.
" Lão đại, Ngài không định giao những nhiệm vụ tiếp theo cho thuộc hạ sao? " Melanie hít sâu một hơi, ngữ điệu càng trầm.
" Aryeh cũng không phải chỉ có mỗi cô là thuộc hạ của tôi. " Huyền Minh Thiên nghiêm mặt, giọng nói sắc lạnh vang lên khiến Melanie hạ tầm mắt xuống.
" Thuộc hạ đã hiểu. " Trần Điềm Điềm nghe vậy, cô cũng khẽ liếc mắt nhìn Melanie. Cả hai vừa định rời đi thì Huyền Minh Thiên nói: " Trần Điềm Điềm, cô ở lại đây một chút. "
Melanie nghe vậy, cô cúi đầu chào Huyền Minh Thiên rồi rời đi, không quan tâm đến lý do ông ấy gọi Trần Điềm Điềm ở lại.
" Lão đại có gì sai bảo. "
" Cô là người duy nhất ở bên cạnh Melanie suốt thời gian cô ta ở Trung Quốc, vậy nên tôi muốn hỏi cô một số chuyện có liên quan đến cô ta. "
" Dạ được. " Trần Điềm Điềm không nhanh không chậm, trả lời.
" Nhạc Thiếu Siêu trở về Trung Quốc được một thời gian, cô thấy cậu ta và Melanie có gần gũi với nhau không? "
" Dạ không. " Điềm Điềm thành thật đáp.
" Vậy còn những người khác? "
Trần Điềm Điềm suy nghĩ một lúc, sau đó đáp lời: " Không có. "
" Cô tuyệt đối không được bao che cho cô ta. " Gương mặt Huyền Minh Thiên lộ ra nét không vui, cố ý nhắc nhở Điềm Điềm.
" Lão đại, Melanie trước giờ rất khó tiếp cận. " Trước thái độ của Huyền Minh Thiên, Điềm Điềm không chút do dự, đáp lời.
" Vậy còn bạn bè thì sao? " Nhìn thấy ánh mắt của Trần Điềm Điềm không chút gì là che giấu cho Melanie, Huyền Minh Thiên tiếp tục hỏi.
Trần Điềm Điềm suy nghĩ một lúc, sau đó thận trọng trả lời: " Cô ấy làm bạn với một người, là nam nhân. "
" Thân thế? " Huyền Minh Thiên nghe vậy liền có chút nhướn người ra khỏi ghế, nôn nóng hỏi tiếp.
" Là người đứng đầu bang Hoàng Long, Uất Trì Ảnh Quân. Nhưng giữa hai người họ không được tính là quá thân thiết vì cách mấy vài tháng mới liên lạc một lần. "
" Được rồi, cô lui đi. " Ông ta hỏi xong liền gật gù, sau đó cho phép Điềm Điềm lui xuống.
" Dạ. "
Cùng lúc này, Melanie vừa về đến nhà, dì Alana vẫn như mọi khi, niềm nở chạy ra đón cô.
" Con về rồi. " Bà ấy vừa nói dứt, Melanie ôm chặt lấy cổ bà, giọng điệu hệt như trẻ con làm nũng: " Dì à, con mệt quá. "
Alana một tay ôm lấy cô, tay còn lại dịu dàng xoa đầu, cười xong lại đáp: " Được rồi, đừng làm nũng nữa. Dì chuẩn bị thức ăn cho con rồi, con thay đồ và rửa tay rồi vào ăn. "
" Dì à, báo cho dì một tin tốt. Con vừa hoàn thành nhiệm vụ, lão đại cho phép con nghỉ ngơi, không cần làm những nhiệm vụ sau nữa. " Melanie ngước nhìn dì ấy, trong lòng hân hoan không khỏi hân hoan khi báo tin tốt này.
" Vậy thì hay quá. " Alana nghe xong, mặt không giấu được vui mừng.
" Ngày mai chúng ta đi thăm Hades, con nhớ nó quá. "
" Được. "
Nói rồi, cả hai người vừa đi vào bên trong vừa vui vẻ nói chuyện với nhau. Sau khi ăn xong, Melanie thấy dì Alana mặc áo khoác chuẩn bị ra ngoài, cô liền hỏi:
" Dì định đi ra ngoài sao? "
" À, có vài nguyên liệu trong bếp hết rồi, dì ra ngoài mua. "
" Con đưa dì đi. " Melanie nhiệt tình nói, còn chưa để dì Alana lên tiếng thì cô đã đứng dậy và lấy chìa khóa xe.
" Không cần đâu. Vừa nãy con vừa than mệt còn gì, lên phòng nghỉ ngơi đi. "
" Không sao, con đưa dì đi. " Alana trước nay biết rõ, Melanie mà quyết định thì ngay cả Thượng đế cũng không thể khiến cô đổi ý.
Trên đường trở về từ siêu thị, Melanie để ý có một chiếc xe cứ liên tục bám đuôi. Vì trên xe còn có dì Alana nên cô không tiện ra tay cũng chẳng dám nói cho dì ấy biết. Cô lặng lẽ cắt đuôi bọn chúng rồi chạy trên một con đường khác.
" Melanie, đường này về nhà hình như hơi xa đó con à. "
" Vì con muốn yên tĩnh một chút, mấy đường kia náo nhiệt quá. " Cô vừa nói vừa nhìn qua kính chiếu hậu, xem dì Alana có nghi ngờ gì hay không. Qủa nhiên dì ấy tin lời cô nói, vừa hay phía sau cũng chẳng còn ai bám đuôi nữa.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT