Trong màn đêm rợn người, Uất Trì Ảnh Quân trong phòng ngủ, trầm mặc nhìn xuống sân bên dưới biệt thự. Đôi mắt trong tức khắc đột nhiên tối sầm. Nhớ đến hôm cho người đưa Tống Phù Ngọc đến Trung Đông, còn chưa đầy hai tiếng, Hắc Lang vội vã chạy vào báo tin Tống Phù Ngọc đã bỏ trốn.

" Âm thầm chia người ra tìm Tống Phù Ngọc, tìm được thì không cần giữ lại. " Giọng nói khàn đục và ánh mắt vô cảm của Uất Trì Ảnh Quân khi ra lệnh mà chẳng niệm tình cũ.

" Lão đại. " Uất Trì Ảnh Quân nghe tiếng gọi từ bên ngoài phòng mới lấy lại ý thức. Hắc Lang đứng bên ngoài truyền vào: " Đến giờ rồi. "

Anh nghe vậy liền chỉnh lại bộ suit màu nâu có họa tiết tartan rồi rời đi.

Tại khách sạn Noemie sang trọng, Uất Trì Ảnh Quân được quản lý đưa đến tầng chín và sắp xếp ngồi trong một căn phòng kính. Đặt gần cửa kính là chiếc bàn, bên trên có mic hội nghị và nút ấn màu đen tinh tế. Ngồi ở vị trí ấy, Ảnh Quân dễ dàng quan sát được tất cả các hoạt động đang diễn ra bên dưới, còn những người ngồi bên dưới sẽ không nhìn thấy anh vì chiếc kính được lắp là kính hai chiều. Bên dưới căn phòng là hội trường có thiết kế nội thất theo phong cách cổ điển. Theo thời gian, số người có mặt trong hội trường đã nhiều hơn và dần hết chỗ. Bọn họ có vẻ cũng có hứng thú với phiên đấu giá đồ cổ này giống anh.

Buổi đấu giá vừa bắt đầu, người phụ trách rất nhanh bán được một số món như tranh thủy mặc hay đàn tỳ bà thời nhà Đường. Nhìn bọn họ tranh giành những món đồ mà bản thân đã có, Ảnh Quân chẳng thèm đoái hoài đến. Mất một lúc lâu, món khiến Uất Trì Ảnh Quân phải đến buổi đấu giá này cũng đã được mang lên. Người trợ lý buổi đấu giá từ bên trong cẩn thận mang ra một chiếc bình có họa tiết và hoa văn tinh xảo thiết kế trên thân bình. " Tiếp theo, chiếc bình cổ thời nhà Thanh, được giám định bởi chuyên gia Johan, và giá khởi điểm là 1 triệu đô."

Người đàn ông vừa nói dứt, bên dưới khán đài đã có kẻ giơ bảng, hô to:* " 1,5 triệu đô. "*

" 2 triệu đô. "

" 3 triệu đô. "

Uất Trì Ảnh Quân vì chiếc bình ấy mà đến nên không thể về tay không được. Tay anh vừa ấn nút để ra giá thì bị người ở phòng bên cạnh giành mất cơ hội ra giá. Giọng người ở phòng bên cạnh vô cùng quyết đoán: " 5 triệu đô. " Uất Trì Ảnh Quân cũng không kém, ra giá hơn cả người kia: " 6 triệu đô. " Bên dưới khán đài tiếp tục có người giơ bảng: " 7 triệu đô. "

Người ở phòng bên cạnh không chịu thua, tiếp tục nâng giá: " 10 triệu đô. "

Cả khán phòng lúc này im phăng phắc. Bọn họ lúc này đang nghĩ, chi ra hơn 10 triệu đô chỉ để ngắm chiếc bình này, còn phải canh chừng nó không phải bị vỡ thì bị trộm, có đáng không chứ? Thế là chẳng ai ra giá cao hơn.

Người phụ trách buổi đấu giá không thấy có ai ra giá cao hơn, ông ta gõ búa xuống, hỏi:* " 10 triệu đô lần 1. "*

Ông ta vừa dứt, Uất Trì Ảnh Quân tiếp tục ấn nút, ra giá: " 11 triệu đô. "

Người bên phòng kia cũng không nhất quyết phải có được chiếc bình này, ngón tay xinh đẹp vừa định bấm nút thì bị ngăn lại: " Cố gia, chỉ là một chiếc bình thôi, không sao. Bức tranh kia mới quan trọng. "

Cố Hiểu Khê nghe Trần Điềm Điềm nói xong, tâm tình mới dịu lại được một chút. Nhưng cô vẫn muốn biết là kẻ nào muốn tranh giành với cô đến thế.

" Cô đi xem là tên đáng ghét nào ở phòng bên cạnh. " Cố Hiểu Khê vừa dứt lệnh, mắt hằn học, trong lòng không khỏi luyến tiếc chiếc bình kia.

" Dạ được. "

Trần Điềm Điềm chỉ mới bước ra khỏi cửa đã chạm mặt với Hắc Lang. Cô không cần suy nghĩ, ngay lập tức quay vào:* " Sao nhanh vậy? "* Hiểu Khê có chút bất ngờ trước tốc độ ấy.

" Cố gia, phòng bên cạnh là Uất Trì lão đại. "

Nghe đến đây, Cố Hiểu Khê mới nhớ đến Uất Trì Ảnh Quân cũng là một người thích sưu tầm đồ cổ. Hóa ra anh đến đây là vì chiếc bình vừa rồi. Cùng lúc đó, Hắc Lang báo lại với Uất Trì Ảnh Quân: " Lão đại, người ở phòng kia là Cố gia. " Ảnh Quân nhoẻn cười và nghĩ, xem ra hôm nay phải làm đối thủ với cô rồi.

Không biết qua bao lâu, món đồ cuối cùng cũng đã được mang lên. Đây chính là thứ thôi thúc Cố Hiểu Khê đến phiên đấu giá hôm nay. Hai người trợ lý từ bên trong mang ra một bức tranh, người phụ trách lúc này liền giới thiệu: " Món cuối cùng của phiên đấu giá hôm nay, bức tranh " Hoa mẫu đơn Diêu Hoàng " của Uẩn tiên sinh thời Bắc Tống. Bức tranh được đưa ra với giá cao nhất. "

Gía khởi điểm của bức tranh này là 2 triệu đô, Cố Hiểu Khê vì muốn có nó mà không do dự, lập tức ra giá: " 5 triệu đô. "

" 5,1 triệu đô. " Những người khác cũng lần lượt ra giá.

" 5,5 triệu đô. "

" 6 triệu đô. "

Rất nhanh sau đó, nhờ Cố Hiểu Khê mà bức tranh đã lên đến 15 triệu đô. Vì không muốn bản thân ra về mà không có món nào, cô đã không ngại kêu lên một con số khiến nhiều người khác không dám lên tiếng: " 20 triệu đô. "

Cả phòng đấu giá lúc này có chút loạn lên. Bọn họ không ngờ người giấu mặt kia có thể trả giá cao đến vậy chỉ vì một bức tranh.

" Còn vị nào ra giá cao hơn nữa không? "

" 20 triệu đô lần thứ nhất. " Người phụ trách lúc này gõ búa và nói.

Cố Hiểu Khê cứ ngỡ bức tranh cứ vậy mà thuộc về mình nên tinh thần trở nên nhẹ nhàng, trong lòng cũng có chút đắc ý. Nào ngờ Uất Trì Ảnh Quân ở phòng bên cạnh đột ngột ra giá: " 22 triệu đô. "

Trần Điềm Điềm lúc này lén nuốt nước bọt rồi đưa mắt nhìn Cố Hiểu Khê thấy đôi lông mày nhíu chặt, sắc mặt sa sầm. Điềm Điềm trầm mặc mấy giây, sau đó mạo muội tiến lên: " Cố gia, hay là chúng ta mua món khác ở đợt sau đi. "

" Không được. Hôm nay tôi nhất định phải có được bức tranh đó. " Giọng nói Cố Hiểu Khê không lớn nhưng không khó để nhận ra cô đang phẫn nộ, ánh mắt thoáng hiện vẻ lạnh lùng.

Trần Điềm Điềm thấy Hiểu Khê quyết tâm đến vậy, cô cũng lui xuống. Cố Hiểu Khê nói chuyện với Trần Điềm Điềm xong thì tiếp tục nâng giá. Cô phải nâng đến khi không còn kẻ nào giành với mình mới thôi.

" 30 triệu. "

Bên phòng bên cạnh, Uất Trì Ảnh Quân có chút kiêu ngạo. Nhìn ra Cố Hiểu Khê vì bức tranh mà không ngại bỏ ra số tiền lớn, anh quyết định không tranh với cô nữa. Tuy vừa rồi ra giá cao nhưng đối với Ảnh Quân, bức tranh này chẳng mang lại chút thích thú nào, mà mục đích anh nâng giá chỉ vì muốn thăm dò Hiểu Khê mà thôi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play