Dưới sân dinh thự, Chấn Phong đứng nghiêm nghị đối diện với những người cùng tổ chức. Sau khi tìm được ảnh của kẻ lén lút cùng Tống Phù Ngọc, cậu ta phát hình cho mọi người và thay mặt Nhạc Thiếu Siêu truyền lệnh: " Nội trong đêm nay, chúng ta phải tìm được người này. "

Tối đó ở một nơi khác, người đàn ông đang say giấc trên giường thì chợt bừng tĩnh. Bởi đặt ngay giữa trán của hắn ta chính là miệng súng đầy lạnh lẽo. Mặt hắn đổ đầy mồ hôi, cả người run rẩy, sợ hãi hỏi: " Các người... các người là ai? "

" Đừng nhiều lời, nếu không tao cho mày một viên vào đầu. " Chấn Phong vừa nói vừa lôi hắn vào trong xe. Từ lúc nào trong nhà hắn lại xuất hiện nhiều người như vậy? Khi hắn nhớ đến chuyện kia, quay đầu và đưa mắt tìm kiếm chiếc vali vuông thì thấy nó đã bị đám người của Chấn Phong mang đi cùng với biển số xe giả. Cho đến khi chiếc xe khỏi động và rời đi, miệng súng vẫn còn ở sát bên thái dương của hắn. Ngồi trong xe cùng Chấn Phong, hắn chẳng dám thở mạnh khi sát khí bên cạnh quá đỗi mạnh mẽ.

Tại Bán Hải, Uất Trì Ảnh Quân nghe tin Nhạc Thiếu Siêu đã bắt được thủ phạm liền xuống bên dưới, đồng thời cũng cho Bạch Lang đưa Cố Hiểu Khê xuống. Tống Phù Ngọc nhận được tin cũng không khỏi nghi hoặc. Có thật sự là Nhạc Thiếu Siêu đã điều tra được, hay hắn ta cố tình cho người giả làm thủ phạm để nhận tội thay Cố Hiểu Khê?

Bên dưới cổng biệt thự, người của Nhạc Thiếu Siêu đứng thành một hàng ngang, phía sau anh ta là Chấn Phong đang bắt giữ nam nhân kia. Uất Trì Ảnh Quân và người của anh cũng xuất hiện. Tống Phù Ngọc vừa nhìn thấy nam nhân đang bị Chấn Phong bắt giữ liền không giấu được vẻ ngạc nhiên, hốt hoảng nhưng nhanh chóng lấy lại dáng vẻ ban đầu. Nhưng không may biểu hiện đó của cô ta đã bị Hắc Lang nhìn thấy.

" Uất Trì Ảnh Quân, tao đã tìm được kẻ cướp số hàng của mày. Mày mau thả Hiểu Khê ra. "

Nhạc Thiếu Siêu vừa nói dứt, thuộc hạ của anh ta cũng giao số hàng ra. Bạch Lang thấy vậy, định để Cố Hiểu Khê rời đi nhưng rồi cậu ta chợt sững lại khi thấy Uất Trì Ảnh Quân ra hiệu ngăn cản.

" Làm sao tao biết được mày có giở trò hay không? "

Nhạc Thiếu Siêu nghe vậy liền cong môi, đưa cho Uất Trì Ảnh Quân một tấm ảnh, giọng điệu đầy cảm kích: " Tao cũng nên cảm ơn thuộc hạ của mày. Nếu không có cô ta, tao cũng không tìm ra thủ phạm trước thời hạn. " Uất Trì Ảnh Quân nhận lấy tấm ảnh trong tay, người trong ảnh là Tống Phù Ngọc và nam nhân đang bị người của Nhạc Thiếu Siêu bắt giữ. Ngạc nhiên hơn chính là dáng lưng của hắn ta trông rất giống nữ nhân, nói đúng hơn là bảy phần giống Cố Hiểu Khê.

Uất Trì Ảnh Quân xem xong, ra hiệu cho Bạch Lang thả Cố Hiểu Khê và bắt nam nhân kia lại rồi quay đầu bỏ vào trong.

Cố Hiểu Khê vừa bước chân ra khỏi cổng biệt thự, Nhạc Thiếu Siêu ngay lập tức chạy đến, giữ chặt cô vào lòng. Cả hai người cứ như vậy, chẳng nói lời nào, Cố Hiểu Khê cũng chẳng buồn đẩy Nhạc Thiếu Siêu ra. Trên đường trở về, hai người họ ngồi cạnh nhau, Nhạc Thiếu Siêu không ngừng dùng ánh mắt dò xét cho đến khi Cố Hiểu Khê lên tiếng: " Anh đừng nhìn em như vậy. "

" Hiểu Khê, anh phát hiện em ở cùng với hắn hai ngày dường như đã tròn hơn trước. " Nhạc Thiếu Siêu nhìn chăm chú rồi đánh giá.

" Ý của anh là lần sau muốn em đến đó nữa, đúng không? "

" Anh không có ý đó. " Anh ta vừa dứt lời, cả hai nhìn nhau rồi cùng cười, xem ra vô cùng ăn ý.

Một lúc sau, Nhạc Thiếu Siêu mới áy náy nói: " Hiểu Khê, anh xin lỗi. Là anh đã liên lụy đến em. "

Cố Hiểu Khê quay sang nhìn Nhạc Thiếu Siêu, trên môi lúc này nở một nụ cười dịu dàng, đáp lại: " Cảm ơn anh đã cứu em. "

Về đến dinh thự của Nhạc Thiếu Siêu, Trần Điềm Điềm có mặt ở đây rất sớm. Nhận được tin Cố Hiểu Khê đã an toàn, cô ấy cuối cùng cũng có thể an tâm. Mấy ngày nay cô thật sự là ăn không ngon ngủ không yên, cùng với sức ép của Cố Sâm khi biết chuyện Cố Hiểu Khê mất tích mấy ngày nay, Trần Điềm Điềm chỉ có thể bịa ra một lý do nào đó để ông yên tâm hơn.

Dù rằng Cố Hiểu Khê đã an toàn, nhưng Trần Điềm Điềm vẫn không ngừng đi qua đi lại. Cho đến khi chính mắt nhìn thấy Hiểu Khê bước vào sân với cơ thể khỏe mạnh, cô lập tức chạy đến. Cố Hiểu Khê còn chưa kịp hiểu chuyện gì thì Trần Điềm Điềm đã cúi người, áy náy nói: " Cố gia tha lỗi, là tôi không bảo vệ tốt cho Người. "

" Không phải lỗi của cô, mau đứng lên đi. Tôi nghe Thiếu Siêu nói mấy ngày nay cô đã rất lo lắng cho tôi, vất vả cho cô rồi. "

Nhạc Thiếu Siêu thấy đêm nay trời trở gió, anh ta lên tiếng nhắc nhở cả hai: " Đừng đứng ngoài này, vào nhà rồi nói. "

Vào đến phòng khách, Nhạc Thiếu Siêu cho thuộc hạ pha một bình trà Long Tĩnh thượng hạng để mời Cố Hiểu Khê và Trần Điềm Điềm. Hiểu Khê uống một ngụm, sau khi thấm giọng liền hỏi: " Lúc này anh cảm ơn Tống Phù Ngọc, chuyện là thế nào? "

" Anh nghi ngờ cô ta cố tình tìm người có dáng lưng giống em và làm giả biển số xe của thuộc hạ anh để đổ tội cho chúng ta. "

" Nhưng tại sao cô ta muốn hãm hại Cố gia. " Trần Điềm Điềm suy cho cùng vẫn chưa hiểu rõ mục đích của Tống Phù Ngọc.

Bằng giọng hết sức nhẹ nhàng và điềm tĩnh, Cố Hiểu Khê trả lời Trần Điềm Điềm: " Vì cô ta yêu Uất Trì Ảnh Quân. " Cả ba người họ sau một lúc nói chuyện, nhìn thấy sắc mặt Cố Hiểu Khê đã mệt, Nhạc Thiếu Siêu liền ngỏ ý: " Mấy ngày nay em vất vả rồi. Đêm nay ở lại đây nghỉ ngơi đi, anh cho thuộc hạ chuẩn bị phòng cho em và Điềm Điềm. "

" Không cần đâu. "

" Vậy anh cho thuộc hạ đưa hai người về. " Dứt lời, Nhạc Thiếu Siêu tiễn Cố Hiểu Khê và Trần Điềm Điềm ra cổng, khi chiếc xe đã không còn trong tầm mắt, anh ta mới quay người trở vào trong.

Cũng trong đêm đó tại Bán Hải. Uất Trì Ảnh Quân ngồi uy nghiêm trên ghế, Hắc Lang và Bạch Lang đứng phía sau. Qùy dưới chân Uất Trì Ảnh Quân chính là thủ phạm, trán hắn đổ đầy mồ hôi, không ngừng run rẩy. Tống Phù Ngọc đứng bên cạnh hắn, trong lòng lo sợ nhưng chỉ có thể giữ bình tĩnh để cố gắng xoay chuyển tình thế.

" Tống Phù Ngọc. " Giọng Uất Trì Ảnh Quân lạnh lùng vang lên khiến Tống Phù Ngọc cũng phải giật mình. " Có thuộc hạ. "

Uất Trì Ảnh Quân vứt tấm ảnh dưới chân Tống Phù Ngọc, cô ta nhanh chóng liếc nhìn rồi vờ bình tĩnh.

" Tấm hình này là thế nào? "

" Lão đại, thuộc hạ thấy hắn thường xuyên đến sòng casino của chúng ta để chơi nên thuộc hạ chỉ muốn xem hắn có giở trò gì hay không. "

Uất Trì Ảnh Quân nghe vậy cũng chẳng nói gì. Anh ra hiệu cho Hắc Lang chuyển sang thẩm vấn thủ phạm.

*" Nói, là ai sai mày cướp số hàng? " *

" Uất Trì lão đại tha mạng, Uất Trì lão đại tha mạng... " Vừa nói, hắn không ngừng dập đầu thật mạnh rồi cầu xin.

Vừa dứt, hắn nhận được áp lực ở ngay phía sau mình, liền thừa nhận tất cả đều do mình làm, không ai sai khiến. " Uất Trì lão đại tha tội, chuyện cướp và giết người đều do một mình tôi làm, không ai sai khiến. "

" Vậy mày hãy kể lại quá trình của vụ cướp đi. "

*" Tôi... tôi. " *

Hắc Lang thấy hắn ấp a ấp úng, biết hắn không có gan để làm chuyện này một mình, hơn nữa kế hoạch lần này vô cùng hoàn hảo, chắc chắn phía sau có kẻ chỉ điểm. Hắc Lang tiếp tục gây thêm áp lực: "* Mày chỉ có hai lựa chọn, hoặc là mày chết, hoặc là gia đình mày chết. "* Thủ phạm nghe Hắc Lang nói dứt, mắt hắn ta trợn tròn, lông mày nhíu chặt, ánh mắt hoảng hốt, dáng vẻ từ ngạc nhiên nhanh chóng chuyển sang sợ hãi.

" Cơ hội cuối cùng của mày, là ai sai khiến mày? "

Miệng hắn run bần bật, dè dặt đáp: " Là... ". Thủ phạm chưa kịp nói dứt, một tiếng " Pằng " vang lên trong phòng. Viên đạn xuyên qua đầu khiến hắn gục dưới sàn ngay lập tức, máu chảy không ngừng.

Bạch Lang bất ngờ trước hành động của Tống Phù Ngọc, quát lớn hỏi cô ta: " Cô làm gì vậy? " Tống Phù Ngọc lại thản nhiên buông súng xuống, đáp: " Tôi sợ hắn làm bẩn tai của lão đại. "

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play