Tại sân đáp trực thăng trên sân thượng của một tòa nhà cao tầng ở Nhật Bản, Cố Hiểu Khê thanh tao uyển chuyển bước ra từ bên trong. Theo sau cô không ai khác ngoài Trần Điềm Điềm.

Ngay khi hai người họ đến nơi, đã có người đứng đợi từ lâu. Đó là một người đàn ông trung niên, thân hình cao lớn, mái tóc màu đen được chải chuốt cẩn thận, khoác trên mình bộ vest đen của vệ sĩ. Ông tiến đến chỗ Cố Hiểu Khê, kính cẩn cúi chào:

" Cố gia, hoan nghênh Người đến đây. Lão đại đã sắp xếp chỗ cho Người, tôi sẽ đưa Người về đó nghỉ ngơi. "

Lần đến Nhật Bản này của Cố Hiểu Khê là đại diện cho Huyền Minh Thiên cũng như Aryeh dự tiệc của bang Orochi. Buổi tiệc có khách mời là những người đứng đầu của các bang phái từ nhiều nơi, trong đó không thể không nhắc đến Nhạc Thiếu Siêu và Di Hòa. Nhưng trước đó Di Hòa đã từ chối đến dự tiệc vì một số lý do cá nhân khiến Cố Hiểu Khê nghĩ đến chuyện anh ta vẫn chưa vượt qua được chuyện bị Cố Khuynh Nhược từ chối. Và một khách mời mà bang Orochi không thể không mời đến chính là Uất Trì Ảnh Quân.

Cố Hiểu Khê được sắp xếp để ở lại trong những ngày tiếp theo là một lữ quán xa hoa bậc nhất do chính người đứng đầu Orochi làm chủ. Nơi này có phong cách thiết kế cổ điển và được xây dựng bằng gỗ. Ngoài ra, suối nước nóng ngoài trời cũng là một trong những điểm Cố Hiểu Khê thích ở đây.

Vì thời gian diễn ra buổi tiệc là tối mai nên Cố Hiểu Khê cũng tận dụng những lúc rảnh rỗi thế này để nghỉ ngơi. Sau khi thu xếp hành lý vào phòng thì cũng không còn sớm, cô muốn ngâm mình trong suối nước nóng, tận hưởng không gian thanh bình. Nhưng nghĩ đến Trần Điềm Điềm cũng làm việc từ sáng đến giờ, cô hỏi:

" Điềm Điềm, cô có muốn vào trong đó cùng tôi không? "

" Không cần đâu Cố gia. Hôm nay Người đã mệt rồi, tôi sẽ đứng ngoài này giữ cửa cho Người. "

" Cảm ơn cô. "

Bên ngoài được Trần Điềm Điềm canh giữ, ở trong này, làn nước ấm nóng cùng với thiên nhiên nơi này giúp Cố Hiểu Khê thư giãn được đôi chút. Đang lúc thoải mái, cô nghe thấy tiếng bước chân đang vào. Vì nghĩ người bước vào là Trần Điềm Điềm nên cô lên tiếng:

" Có chuyện gì vậy, Điềm Điềm? "

Người bước vào không đáp lời. Đối diện với hắn là tấm lưng trần trắng nõn, mịn màng và gợi cảm của Cố Hiểu Khê.

Không nghe thấy tiếng trả lời, phía sau chỉ vang đến tiếng bước chân đang đến gần. Cố Hiểu Khê lúc này cảm thấy không ổn, cô quay đầu định xem là kẻ nào to gan dám xông vào. Khi đối diện với hắn, cô không khỏi sững sốt vì kẻ to gan đó lại là Uất Trì Ảnh Quân.

Từ sau chuyện Ảnh Quân tìm mấy nữ nhân đến Bán Hải để làm Cố Hiểu Khê ghen thì cả hai đã không liên lạc và gặp nhau suốt một tháng. Và đây là lần đầu hai người gặp nhau sau một tháng ấy.

Vừa thấy Uất Trì Ảnh Quân, Cố Hiểu Khê cũng không che đi nét mặt không mấy vui vẻ khi gặp lại. Cô cất tiếng gọi người bên ngoài, nhưng không có ai trả lời. Trong khung cảnh thanh bình thế này, lại chỉ có hai người, anh nhếch mép cười gian, uy mãnh tiến đến.

" Em gọi cô ta làm gì? " Uất Trì Ảnh Quân lúc này chỉ quấn mỗi chiếc khăn che đi thân dưới, phía trên để lộ cơ thể cường tráng màu đồng khiến ai cũng ao ước.

" Anh ra ngoài, em muốn tắm ở đây. "

" Nhưng anh vẫn muốn ở đây. "

Cố Hiểu Khê không muốn nhiều lời với Uất Trì Ảnh Quân. Cô giữ chặt chiếc khăn tắm đang quấn quanh người mình, rời khỏi làn nước ấm và lạnh lùng để lại cho anh một câu:

" Vậy em đi. "

Cố Hiểu Khê vừa ngang qua, trong mắt Uất Trì Ảnh Quân đã lướt qua chút gian xảo. Anh kéo mạnh và ghì chặt cô vào lòng mình, mặc cho đối phương giãy giụa.

" Anh muốn gì đây? "

" Muốn em tắm với anh. " Uất Trì Ảnh Quân kéo Cố Hiểu Khê cùng ngồi xuống ngâm mình. Ôm chặt cô trong lòng, giọng anh ôn hòa hỏi:" Có phải anh không đến tìm em, em cũng không muốn gặp anh không? "

Cố Hiểu Khê trầm mặc không đáp.

Không lâu sau, khi đã không chịu đựng được nữa, Ảnh Quân bắt đầu di chuyển tay đến chiếc khăn tắm của Cố Hiểu Khê, mạnh mẽ kéo ra và vứt sang một bên. Trước hành động đột ngột và dứt khoác, cô không kịp phản ứng, ngại ngùng dùng tay che thân, tự mình ngụp xuống.

" Anh làm gì vậy? "

" Em quấn khăn như vậy thì làm sao tắm được? " Anh di chuyển đến chỗ cô, sau đó kéo người cô sát đến mình, ám muội nói tiếp: " Anh tắm cho em. "

Ba từ " Em không cần " còn chưa kịp thốt ra, ai kia từ phía sau đã vân vê đôi gò bông đào của cô. Ảnh Quân xoay mặt  Cố Hiểu Khê đối diện với mình, anh giữ lấy cằm và hôn cô mãnh liệt. Chiếc lưỡi linh hoạt nóng bỏng nhanh nhẹn bắt lấy lưỡi đối phương, mút lấy hương vị ngọt ngào trong khoang miệng. Đầu ngón tay xoa lấy nụ hoa rồi lại lướt trên cơ thể. Mỗi đợt động chạm như muốn rút hết sức lực của Cố Hiểu Khê.

Sau màn " chào hỏi ướŧ áŧ ", Cố Hiểu Khê chẳng còn sức lực, chỉ có thể tựa vào lòng ngực của Uất Trì Ảnh Quân. Trong khi đó, nhân lúc cô không còn sức để phản kháng, anh nhấc chân cô lên ngang hông, mạnh mẽ đâm mạnh cự long vào trong.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play