Tại hầm giữ xe của nhà hàng, Cố Hiểu Khê đứng cùng một cô gái lạ mặt. Nhìn từ xa cũng dễ dàng nhận ra hai người họ không đi cùng nhau vì chiếc váy dài màu trắng của cô gái kia có vài vết bẩn và rách, đôi chân trần khẳng khiu và chằng chịt vết thương khiến cô ấy trông càng thêm thê thảm. Cô gái chạy đến tìm sự giúp đỡ của Cố Hiểu Khê, giây trước còn chút phòng bị vì sợ hãi nhiều thứ, nhưng khi cái tên " Khiết Vy " được Cố Hiểu Khê gọi lên, vẻ kinh ngạc trong ánh mắt của cô hiện rõ. Cô hơi ngập ngừng, ánh mắt dò hỏi, hạ giọng nói khẽ.

" Chị... Chị biết tôi? "

" Chị là Cố Hiểu Khê, từng là đối tác của ba em. Tại sao em lại như thế này? " Vẻ mặt Cố Hiểu Khê nghiêm nghị lạ thường. Cô đưa mắt nhìn Khiết Vy từ đầu đến chân, bối rối hỏi.

Khiết Vy là con gái của nhà họ Khiết. Thời gian trước gia đình cô gặp chuyện và cô mất tích kể từ đó. Khoảng thời gian cô ấy mất tích làm cho nhiều người hiếu kì trước sự bí ẩn này, họ hoang mang và không biết rằng cô đã trải qua những gì. Rồi ngày qua ngày, mọi người dần quên lãng chuyện này, cứ như chưa từng có vị Khiết tiểu thư nào trên đời cả.

Khiết tiểu thư khi ấy nghe Cố Hiểu Khê nhắc đến chuyện từng hợp tác với ba mình, cô gái nhỏ cố gắng nhớ lại những chuyện xưa, cô nhớ mang máng về chúng, về lần đầu gặp Cố Hiểu Khê. Nhưng bây giờ cô muốn gác chuyện đó sang một bên, vì cô muốn thoát khỏi chỗ này.

" Chị Hiểu Khê, xin chị hãy cứu em. Chị giúp em rời khỏi đây có được không? "

" Được. "  Khiết Vy hiện lên trong mắt Cố Hiểu Khê vô cùng đáng thương, khác với hình ảnh vị thiên kim tiểu thư ngày xưa nên cô không khỏi thương cảm.

Một cô gái yếu đuối thế này lại bị một đám vệ sĩ lạ mặt với thân thể cường tráng truy đuổi, Cố Hiểu Khê nghĩ thôi cũng không muốn, đồng ý giúp đỡ mà không chút đắn đo. Cô làm sao biết được nếu Khiết Vy bị bọn người kia bắt đi thì họ sẽ làm gì cô ấy chứ?

Trước lần lo chuyện bao đồng mà không nghĩ đến hậu quả này, Cố Hiểu Khê càng chẳng bận tâm mình sắp động đến người nào.

Cố Hiểu Khê vội nắm lấy bàn tay mảnh khảnh của Khiết Vy vì lo bọn người kia sẽ quay lại bất cứ khi nào. Cùng tiến đến chỗ xe đang đậu, Khiết Vy mang theo tâm trạng khó diễn tả. Cô cứ nghĩ cả đời này của mình đã hết, nhưng may mắn lại được Cố Hiểu Khê đồng ý giúp đỡ, quan trọng hơn là cô ấy còn biết thân phận của cô. Trong chút khoảnh khắc ngắn ngủi mà Khiết Vy mừng thầm, phía sau cô bỗng nhiên tỏa ra một hơi lạnh như thể từ địa ngục tăm tối lan ra. Cũng từ phía sau, cô bị một lực mạnh siết chặt lấy cổ tay làm cô đau điếng người, và chính cơn đau ấy đã kéo cô về thực tại. Cả một cơn ớn lạnh chạy dọc sóng lưng Khiết Vy khi giọng nói ở sát lưng cô vang lên, cái giọng thâm trầm đã làm cô sợ đến đơ người ra.

" Tôi tìm được em rồi. "

So với Khiết Vy, Cố Hiểu Khê không tỏ ra yếu thế trước thế lực kia. Cô quay đầu, nhìn xem là kẻ nào mà giữa thanh thiên bạch nhật lại dám ức hiếp một cô gái đáng thương. Sau lưng Khiết Vy, nam nhân cao hơn cô ấy một cái đầu đang cười một cách kiêu ngạo đắc ý. Đó là một chàng trai trẻ tầm hai mươi tám tuổi, mái tóc đen với những lọn tóc rũ xuống vầng trán đẫm mồ hôi. Đôi mắt sắc lạnh, chiếc mũi cao và thẳng trông anh càng đẹp trai lãng tử.

Cố Hiểu Khê nhìn nam nhân đang giữ tay Khiết Vy, cong môi như thể đang cười, ánh mắt lúc này cũng giảm đi phần nguy hiểm như thể quen biết người kia.

" Tưởng ai làm càn, hóa ra là Khương lão đại. "

" Cố gia, phiền cô buông tay cô ấy ra. " Vị kia nhìn Cố Hiểu Khê bằng ánh mắt khó chịu.

" Anh không thấy cô ấy không muốn đi với anh sao? "

Cố Hiểu Khê lên tiếng nhắc nhở, Khương lão đại liền cúi đầu, dưới mí mắt là cô gái bé nhỏ của mình.

" Em nói đi, em muốn đi với ai? " Ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống của vị kia dọa cho Khiết Vy hoảng sợ, toàn thân túa mồ hôi lạnh, hạ giọng run run nói.

" Chị Hiểu Khê... Tôi muốn đi cùng chị ấy. "

Nụ cười trên mặt Khương lão đại chợt tắt, như thể ngọn lửa của cây nến đang cháy đột ngột bị người khác dập tắt làm cho không khí nơi đây thêm phần lạnh lẽo. Anh ta chậm rãi nói, kéo dài từng câu từng chữ như muốn Khiết Vy suy nghĩ thật kĩ.

" Tôi cho em cơ hội nói lại một lần nữa. "

Khiết Vy có mười cái gan cũng không đủ tự tin để nói lại đáp án vừa rồi. Cô không dám lên tiếng, dù đang sợ hãy nhưng niềm an ủi duy nhất lúc này chính là việc Cố Hiểu Khê vẫn còn nắm lấy tay cô. Cố Hiểu Khê thấy đôi môi Khiết Vy kịch liệt run sợ nên không muốn đôi co thêm.

" Đủ rồi, chúng ta đi thôi. "

Dù cả ba người họ đều biết rõ đáp án nhưng vị Khương lão đại kia vẫn không chịu buông tay Khiết Vy, ngược lại anh ta siết lấy tay cô ngày càng chặt, nhẫn nại hỏi lại:

" Tôi cho em cơ hội nói lại một lần nữa. "

Cố Hiểu Khê không thể trơ mắt nhìn Khương lão đại làm chuyện khiến cô không thuận mắt.

" Anh... "

" Cố gia, cô đừng xem vào chuyện của chúng tôi. "

Nhìn thấy Cố Hiểu Khê muốn xen vào, Khương lão đại mất hết kiên nhẫn, dùng một lực mạnh kéo Khiết Vy về phía mình, cũng vì lực kéo quá mạnh khiến Cố Hiểu Khê để vụt mất người, lại hụt chân và mất thăng bằng ngã ra sau. Nhưng may thay, Uất Trì Ảnh Quân khi ấy đã xuất hiện, kịp thời ôm lấy eo cô.

" Khương lão đại sao lại ra tay với phụ nữ chứ? " Uất Trì Ảnh Quân đỡ Cố Hiểu Khê xong thì kéo cô sát bên cạnh mình. Anh nhìn kẻ suýt làm nữ nhân của mình ngã, không chút kiêng dè mà cao ngạo hỏi.

" Là người của cậu lo chuyện bao đồng, muốn đưa nữ nhân của tôi đi. "

" Hiểu Khê của tôi tính tình tốt bụng, luôn muốn giúp người. Nếu đã là người của cậu vậy cậu mau dẫn về đi. "

Cố Hiểu Khê không biết Uất Trì Ảnh Quân từ đâu xuất hiện, giờ lại muốn chống đối cô cứu người.

" Không được! Muốn đi cũng phải là tôi đưa Khiết Vy đi. " Cô phản đối những gì Uất Trì Ảnh Quân nói với Khương lão đại.

" Khiết Vy, em có muốn đi cùng Cố gia không? " Khương lão đại bỏ bộ dạng dọa người của mình, quay sang nhỏ nhẹ hỏi cô gái của mình.

Không dừng lại ở đó, Khương lão đại từ từ di chuyển xuống tai Khiết Vy, thấp giọng nhắc nhở:

" Em suy nghĩ cho kĩ, nếu không sẽ phải hối hận. "

Cố Hiểu Khê không biết Khương lão đại đã nói gì, chỉ thấy Khiết Vy nghe xong liền tái mặt, không dám nhìn cô với vẻ cầu xin như trước. Khiết Vy do dự một lúc, sau đó nói cho ba người họ cùng nghe.

" Tôi sẽ đi với anh. "

" Ngoan. "

Khương lão đại vui vẻ ra mặt khi nghe chính miệng Khiết Vy tuyên bố, vì thế mà gương mặt anh ta cũng không khỏi đắc ý. Trước khi đưa Khiết Vy rời đi, anh ta cũng không quên chào hỏi Uất Trì Ảnh Quân, đến Cố Hiểu Khê lại có ý muốn chọc tức:

" Uất Trì lão đại, tôi đi trước. Cố gia, chúng tôi đi đây. "

Cố Hiểu Khê khi ấy nhìn thấy ánh mắt bất lực của Khiết Vy nhìn mình, cô cũng bất lực nhìn cô ấy bị đưa đi, tâm tình vô cùng thất vọng.

" Chúng ta đi thôi. "

Khi Khương lão đại và Khiết Vy đã đi rất xa đến nỗi không thể nhìn thấy bóng lưng, Uất Trì Ảnh Quân mới nắm tay Cố Hiểu Khê, dù muốn an ủi nhưng anh cũng không biết phải nói gì. Trước lực kéo của anh, cô vẫn đứng yên đó và giật tay về, mặt cúi sầm:

" Tại sao anh không giúp em ấy? Anh biết rõ Khiết Vy không muốn đi cùng anh ta còn gì? "

" Hiểu Khê, anh biết em muốn giúp cô ấy, nhưng đó không phải là chuyện chúng ta cần làm. "

" Tại sao? Anh sợ hắn? " Cố Hiểu Khê ngẩng cao đầu hét lớn, để lộ bộ dạng vừa thống khổ vừa thất vọng xen lẫn tuyệt vọng.

" Anh không sợ hắn, anh không giúp là vì anh không muốn lo chuyện bao đồng. Hơn nữa nếu em là hắn, em có để người của mình bị người khác mang đi không? "

Sau vài phút im lặng, Uất Trì Ảnh Quân cũng muốn để Cố Hiểu Khê bình tâm lại. Và khi đã bình tâm lại, cô tiếp tục hỏi:

" Anh không muốn lo chuyện bao đồng, vậy chuyện trong nhà hàng thì sao? Joanna nói em như thế anh cũng không giúp em một lời nào. Lẽ nào đến chuyện của em cũng là chuyện bao đồng? "

" Hiểu Khê, em đang giận anh đúng không? "

Nhìn thấy Cố Hiểu Khê tức giận, biểu cảm trên gương mặt Uất Trì Ảnh Quân dần thay đổi

" Đúng vậy. Em giận đến mức không nuốt trôi cơn giận này, em càng không muốn bỏ qua cho anh. "

" Em đừng giận nữa, điều quan trọng bây giờ là chúng ta phải tìm cách tống Joanna rời khỏi đây. " Uất Trì Ảnh Quân nhìn thấy cơn giận của ai kia sắp không thể khống chế nên nhỏ giọng ôn nhu mà dỗ dành.

" Ngoan nào, anh đưa em vào lại bên trong. "

Cố Hiểu Khê nghe xong, chỉ biết cười lên một tiếng khinh bỉ, trừng mắt nhìn đối phương: " Anh còn ăn nổi sao? Em bị các người chọc tức đến no luôn rồi. "

" Đừng giận nữa. Em không thích ở đây thì anh đưa em về Bán Hải có chịu không? Anh sẽ nấu ăn để tạ lỗi với em. "

Không để Cố Hiểu Khê kịp thời phản ứng, Uất Trì Ảnh Quân vội đưa cô lên xe rồi một mạch chạy về Bán Hải.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play