Đôi mắt của Thẩm Thanh Diệp lấp lánh, cố gắng che giấu ý cười, đang định nói.
Bên kia, Thẩm Thanh Dự chạy đến bên cạnh Vân Khanh: "Chúng tôi là luật sư, Vân tiểu thư không ngại thì có thể nói rõ một chút, lí do khiến cô ngả bài với chồng mình không? Cô càng kể chi tiết thì chúng tôi càng dễ nắm được tình hình, phán đoán tình huống và đưa ra được giải pháp kịp thời, không ảnh hưởng đến lợi ích cuộc li hôn của cô..."
"Cút con mẹ nhà anh đi!" Hạ Thủy Thủy vừa đi vừa đá: "Ngay cả người thiếu kiến thức như tôi cũng có thể nghe ra được ý muốn hóng hớt của anh! Anh đang dọa ai đó! Khanh Khanh, cậu đừng để ý đến loại người này... Bằng không thì anh nói cho chúng tôi biết, ai đang sai khiến anh?"
Vân Khanh quay đầu lại nhìn, sắc mặt đỏ bừng.
Cô đứng dậy, gật đầu với Thẩm Thanh Diệp một cái: "Luật sư Thẩm, hôm nay tới đây thôi, anh cần tài liệu gì thì cứ nhắn cho tôi."
"Được." Thẩm Thanh Diệp quay đầu lại, đá Thẩm Thanh Dự một cái: "Để anh hai biết thì em xong đời!"
"Ai bảo anh hai không chịu nói gì cả! Em nào có biết Tiểu Khanh Khanh lại đáng yêu như vậy, em đã ghi lại hết rồi, lát nữa để cho anh hai nhìn xem người phụ nữ của anh ấy đáng yêu như thế nào. Nếu mà em làm chuyện xấu thì trời sập!"
Hạ Thủy Thủy lần này không ngáng chân nữa, bởi vì cô nghe được tin tức quan trọng, Lục Mặc Trầm!
Dù sao cô cũng không thấy ngạc nhiên cho lắm, dù sao thì khi mua kem dưỡng da cho Khanh Khanh, cô đã nghi ngờ rồi!
Thì ra là củi khô lâu ngày bén lửa, bốc cháy lan ra đồng cỏ.
Hạ Thủy Thủy vui vẻ đứng lên, trước khi đi còn nháy mắt với Thẩm Thanh Diệp một cái: "Anh luật sư đẹp trai, tạo một nhóm chat đi, tôi cũng muốn ly hôn!"
Thẩm Thanh Diệp chỉ tay: "Chuyện này tôi không giúp được, nhưng ở đây có sẵn một người."
Thẩm Thanh Dự tức sùi bọt mép: "Ông đây là con gà yếu ớt? Con mẹ nó, có bản lĩnh thì cô thử một chút xem!"
Hạ Thủy Thủy khinh thường nhìn đũng quần anh ta, phong tình vạn chủng trả lời: "Tôi chỉ thích jj loại to thôi, loại như anh thì không cần."
Thẩm Thanh Dự tức giận nửa ngày, quay đầu hỏi: "Ý cô ta gì gì? JJ là gì?"
Thẩm Thanh Diệp: "..."
...
Rạng sáng hôm đó, Cố Trạm Vũ nhận được một cuộc điện thoại. Anh ta rút lui khỏi người phụ nữ, mồ hôi nhễ nhại, nghe máy xong thì nhíu mày: "Thẩm Thanh Diệp? Sao cô ấy lại quen biết Thẩm Thanh Diệp?"
"..."
"Lúc gặp mặt, ngoài anh em Thẩm gia thì có Tần Luật không?"
"..."
"Thú vị lắm, một người như Thẩm Thanh Diệp lại chủ động liên hệ với cô ấy để tiếp nhận vụ ly hôn? Đúng là để người khác mở rộng tầm mắt!"
...
Ngày 29/12, lúc 8 giờ sáng, chi cục hải quan cửa khẩu sân bay quốc tế thành phố S bắt giữ một vụ vận chuyển ngà voi.
Tám rưỡi, điện thoại được kết nối với văn phòng của Lục Thị.
Chủ tịch mới nhậm chức, cuộc họp nghiêm túc không thể bị gián đoạn. Thư kí Tống chờ Lục tổng trở lại phòng làm việc mới nhỏ giọng báo cáo: "Là mẹ của phu nhân Quý Chỉ Nhã, bà Bạch, nhập cảnh và mang theo ngà voi, bị cục hải quan bắt được. Bà Bạch đã nhờ cán bộ hải quan liên lạc để xác minh thân phận để thả bà ấy đi."
Lục Mặc Trầm nới lỏng cà vạt, ngồi xuống bàn làm việc, đôi mắt nhàn nhạt nheo lại, nở một nụ cười không đoán được ý: "Quý gia lớn như vậy chỉ để làm cảnh thôi à? Việc gì cũng phải để tôi ra mặt?"
"Nguyên văn lời bà Bạch là, mặc dù chỉ là chuyện nhỏ nhưng bà ấy lại không tiện làm phiền đến Quý lão gia, bởi vì mối quan hệ giữa hai người đến bây giờ vẫn còn rất nhạy cảm. Thế nên chỉ có thể nói với ngài."
Mặc dù chỉ là chuyện nhỏ.
Ánh mắt Lục Mặc Trầm vô cùng sắc bén, anh hút xong một điếu thuốc rồi mới bảo thư kí gọi điện cho tổng thanh tra hải quan.
Mười giờ mười phút.
Tại phòng làm việc của cục hải quan ở sân bay, một người mặc đồ đen bước vào nói nhỏ: "Bạch phu nhân, Lục tiên sinh đã gọi điện thoại đến, chúng tôi có thể thả bà đi, nhưng ngà voi phải bị tịch thu. Lục tiên sinh nói bà là mẹ của bạn gái ngài ấy, tổng thanh tra nể mặt nên mới giải quyết như vậy.
Người phụ nữ trong bộ váy thanh lịch, mái tóc búi cao không có vẻ gì là tức giận. Đứng dậy thì có thể cảm nhận được dáng người được bảo dưỡng rất tốt.
Chỉ là ánh mắt vẫn ẩn hiện nét phong trần, bà ta xoay người nhìn người đàn ông mặc vest đen, sau đó lôi điện thoại ra: "Chỉ Nhã, mẹ đã thử rồi. Anh ta quả nhiên không muốn thừa nhận thân phận của mẹ con mình... Mẹ đã cố ý để bị bắt mà anh ta cũng không trực tiếp ra mặt, anh ta chỉ cần nói mẹ là mẹ vợ anh ta là được, nhưng lại không hề... Con ở đó có thể hành động được rồi.
Quý Chỉ Nhã siết chặt di động, nhắm mắt lại: "Con sớm đã đoán được mọi chuyện sẽ như thế!"
Cúp điện thoại xong, cố mãi mới lấy lại được bình tĩnh. Quý Chỉ Nhã từ trên lầu bước xuống, nhìn thấy hai đứa nhóc đang nghỉ đông, suốt ngày ở đây. Cô ta phải chăm sóc chu đáo lắm thì hai đứa trẻ này mới chịu ở đây cùng cô ta.
Bước xuống nhà, cô ta lại bày ra dáng vẻ tươi cười: "Thế nào, mẹ làm bữa sáng không tồi chứ?"
"Không ngon bằng bảo mẫu làm." Thập Tam lẩm bẩm, trên đầu còn buộc một chiếc đai taekwondo.
Quý Chỉ Nhã nhìn gương mặt nhỏ nhắn, đôi mắt đen láy ấy, càng nhìn lâu càng làm người khác sợ hãi.
Một cỗ khí nghẹn ở trong lòng, cô ta nhấc bổng cậu bé lên: "Tiểu tử thối, lớp học võ của con sắp muộn rồi, tài xế đã đợi lâu lắm rồi đó, mau đi đi."
"Chào em gái! Chào mẹ..." Thập Tam đeo ba lô ra khỏi nhà.
Quý Chỉ Nhã ngồi xuống, bện tóc cho Thập Tứ, nhẹ nhàng hỏi: "Chiều nay con mới phải học đúng không? Bảo bối muốn buổi sáng như thế nào?"
"Hôm nay cuối tuần, buổi sáng con muốn đi gặp bà nội." Cô bé nghiêng đầu quay sang chỗ khác: "Nhưng lão Lục không muốn ai khác ngoài con và Cát Cát ở bên cạnh bà, nói bà thích yên tĩnh, thế nên mẹ..."
Quý Chỉ Nhã yên lặng, ánh mắt khó đoán, cười nói: "Vậy thì mẹ không đi, mẹ đưa con đến đó, sau đó mẹ sẽ đi tập yoga."
Cô bé suy nghĩ một chút, cuối cùng gật đầu đồng ý.
Quý Chỉ Nhã rũ mắt, bện tóc cho Thập Tứ rồi nói: "Con đứng đây một chút, chờ mẹ thay quần áo."
Thập Tứ lôi điện thoại ra, chờ Quý Chỉ Nhã lên lầu. Cô bé đang định gửi tin nhắn cho Tiểu Vân Vân, nhưng cuối cùng lại quyết định không gửi.
Khoảng mười phút sau, Quý Chỉ Nhã xuống dưới. Thập Tứ ngẩng đầu lên, hơi nhíu mày: "Mẹ, sao mẹ mặc đẹp như vậy? Không phải mẹ nói đi tập yoga sao? Đây đâu phải quần áo để tập yoga, yoga đâu có mặc mấy bộ quần áo mỏng mỏng này?"
Cô bé chưa hình dung ra được từ "long trọng."
Quý Chỉ Nhã dắt tay cô bé: "Mẹ mới về nước nên cũng không có nhiều quần áo, tùy tiện mặc một bộ. Đồ Yoga thì đến lớp rồi thay sau cũng được."
Nói xong, cô ta gọi điện thoại cho tài xế, xe đỗ trước cửa biệt thự.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT