Thiên Dạ lẩm bẩm, cô ta quả thực ôm âm mưu này, cho nên mới tạm thời đình chiến, cùng Lục Mặc Trầm nhớ lại năm đó, cô ta biết nói chi tiết, anh nhất định sẽ không khống chế được, lúc này cô ta sẽ sử dụng mùi thuốc gây ảo giác trong miệng, nói không chừng có thể liều chết một phen.
Cô ta không quan tâm, cô ta muốn hủy diệt hoàn toàn!
Làm cho con ác quỷ này ra ngoài, để anh ta cắn lại Vân Khanh, ai cũng đừng nghĩ sống tốt!
“Ai muốn ở bên cạnh mày, đồ tiện nhân như mày.” Lục Mặc Thâm liếm răng kiêu ngạo khát máu, “Nếu không phải mày cuối cùng phái người đi mật báo, khiến lão tử chết trong tay Tần Luật, lão tử có thể biến mất, bị Lục Mặc Trầm xâm chiếm sáu năm! Tội ác của tao vẫn chưa làm đủ, người phụ nữ tao muốn, vẫn chưa chơi đủ, đứa bé tao muốn cô ta sinh, sinh ra chưa!”
Nhân cách này, Thiên Dạ cũng là sợ sệt.
Lúc đó Lục Mặc Thâm bị cảnh sát Mỹ bắt đi trong vụ đấu súng khống chế, Tần Luật đuổi tới từ trong nước, liên kết cùng chuyên gia khống chế.
Vụ đấu súng hỗn loạn kia, Lục Mặc Thâm giết rất nhiều người da đen, hơn nữa anh ta thông minh tột cùng, vừa giết vừa tiêu hủy chứng cớ, Thiên Dạ nhớ rõ khuôn mặt tàn bạo tối hôm đó của anh ta.
Sau này anh ta bị thuốc khống chế, bị Tần Luật làm phẫu thuật.
Vân Khanh được cứu đi, mang thai sắp sinh, lúc đó Thiên Dạ sao có thể để lại đứa bé, dĩ nhiên muốn giết, lại thân mình lo chưa xong, bị mẹ con Bạch Vũ Linh lợi dụng chỗ sơ hở, lén chuyên đôi thai long phượng đi.
Mà lúc đó bởi vì nguyên nhân đặc biệt, Thiên Dạ không thể giết Vân Khanh, vì đề phòng tại họa về sau, chỉ có thể bảo đại sư tỷ thôi miên tất cả ký ức, trở về sự hư vô.
Cuối cùng Vân Khanh bị Bạch Vũ Linh vứt trở về trường học, xóa sạch mọi dấu vết.
Lúc đó bản thân muốn về tổ chức nhận tội, Quý Chỉ Nhã cũng chưa kịp dọn dẹp, để cô ta ngồi không hưởng lộc.
Nhưng những thứ này, Thiên Dạ không cần, bởi vì biết sau khi nhân cách Lục Mặc Trầm khôi phục, sẽ không có cảm giác đối với Quý Chỉ Nhã.
Vốn dĩ sáu năm sau, Thiên Dạ cũng không định vướng bận nữa, điều kiện tiên quyết là, Vân Khanh không xuất hiện nữa.
Nhưng cô không chỉ xuất hiện, còn gặp lại Lục Mặc Trầm, lần nữa câu dẫn anh, điều này đối với Thiên Dạ, là nối tiếp duyên phận kiếp trước, vô cùng chói mắt!
Cho nên cô ta cuốn gói trở về nước, làm một trận gió tanh mưa máu, có thể hủy diệt bao nhiêu tính bấy nhiêu!
Tối nay, nhân cách thứ hai lại xuất hiện.
Thiên Dạ cười khẩy yếu ớt, gật đầu, “Sinh ra rồi, sống vui vẻ cũng 5 tuổi rồi”
Lục Mặc Thâm điên cuồng đảo mắt, nhìn chằm chằm cô ta, “Xem như mày thức thời! Nếu mày giết chết tụi nhỏ, đêm nay sẽ chính là ngày chết của mày!”
Thiên Dạ giống như bị đâm, mỉm cười, “Chúng vẫn luôn là A Trầm mang theo, cũng không biết có sự tồn tại của người cha là anh, anh đắc ý cái gì? Kẻ điên như anh, không phải năm đó còn tự tay phá đứa con đầu lòng của cô ấy?”
“Mày biết gì! Đó không phải giống của tao, là của Lục Mặc Trầm nó! Thừa dịp tao ngủ nó chui ra, dẫn cô ta chạy trốn, chạy ra ngoài ba ngày, lúc mang thai, tao tóm cô ta trở về đánh một trận, cô ta liền ngoan ngoãn, đứa bé bị sảy thai, tao sảng khoái! Sau đó cưỡng bức cô ta mang thai, mới là giống của lão tử! Người phụ nữ này, thật thú vị khi lên, cô ta muốn rời khỏi tao, không có cửa đâu!”
Thiên Dạ nắm chặt nắm đấm, dù không muốn thừa nhận như thế, nhưng trong lòng cô ta vẫn rất đau.
Mặc dù là nhân cách thứ hai không có nhân tính, cũng vẫn bị người phụ nữ kia dụ dỗ mê hoặc!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT