“Anh chết đi để khiến em phải áy náy cả một đời sao! Anh đừng có mà lấy cái chết đè nặng em như vậy!” Vân Khanh lạnh lùng cười khẩy.
Anh rất thích vẻ mặt lạnh lùng của cô, nhưng vốn dĩ tính tình của cô lại luôn không đồng nhất với vẻ ngoài mà cô thể hiện.
Bản thân anh không thể mạnh mẽ như Lục Mặc Trầm, không thể kiềm chế con báo nhỏ như cô.
Cố Trạm Vũ rốt cuộc vẫn tham lam mà vươn tay chạm vào mặt cô, gạt đến những giọt nước mắt cô rơi vì anh, là anh đã mãn nguyện rồi.
Đầu ngón tay anh mềm nhẹ xoa gò má tái nhợt cô. Anh có chút không khống chế ngón tay mà hơi dùng sức. Mạch máu như đang co rút khiến tay anh run rẩy, nhưng khóe miệng phóng túng nở nụ cười thật tươi, ánh mắt anh sâu thẳm: “Anh biết em không muốn sống. Anh có thể nhận ra việc em rời đi chỉ là kế hoãn binh. Nhưng từ nay về sau anh không thể bảo vệ em được nữa ... Vậy nên cuối cùng anh phải làm một chuyện, anh sẽ dùng tính mạng của mình để gây áp lực khiến em cố gắng sống một cách tử tế. Em có nghe thấy không? Tiểu Khanh, anh chết là để cứu sống em. Anh muốn em tiếp tục sống thay cho cả phần của anh nữa. Nếu em vẫn không tiếp tục cố gắng sống sót, thì coi như anh lấy mạng mình đối cho đứa con trong bụng em. Anh muốn nó sống thật tốt. Em có nghe rõ không!”
Anh thở dài, dùng hết sức vươn tay đẩy cô ra khỏi xe, nghiêm khắc dặn dò: “Chạy ngay đi, cố gắng che chở bản thân, anh sẽ để chiếc xe này kéo theo anh và đại sư tỷ cùng rơi xuống ... Một mình em không thể trốn xa được đâu ... Hãy quay lại, quay lại tìm anh ta, anh ta có thể bảo vệ em tốt hơn anh. Thật đấy.”
Anh nở một nụ cười khổ sở, anh thừa nhận bản thân thất bại, nhưng lại cảm thấy rất nhẹ nhõm.
“Cố——“
Vân Khanh bị đấy ra khỏi xe lăn hai vòng.
Chiếc xe rung chuyển lao ra phía trước va chạm vào lan can phát ra tiếng cót két chói tai.
Sau đó là tiếng súng vang lên, Cố Trầm Vũ bắn một viên đạn từ trong xe ô tô về phía nóc xe.
“Trầm——“
Một tiếng nổ lớn đồng thời vang lên, thanh lan can không chịu được sức nặng của chiếc xe nên lộn ngược ra phía ngoài, gãy ra và hàng loạt tiếng chấn động văng vẳng bên tai Vân Khanh.
Âm thanh này xen lẫn với tiếng thì thầm của một người phụ nữ bay lên không trung rồi biến mất.
“Vũ——“
Một cơn gió thoảng qua, màn đêm quay trở về trạng thái yên tĩnh vốn có, không còn âm thanh nào vang lên nữa.
Mười mấy giây sau, tiếng xe ô tô rơi xuống nước bùng lên, giống như nước trong dòng sông bên dưới như sôi trào, chấn động cả một góc trời.
Ngón tay của Vân Khanh cuộn tròn lại, run rẩy. Cả bàn tay cắm vào trong đất như muốn nắm bắt lấy điều gì.
“Cố Trạm Vũ.” Cô thì thầm.
Cô ấy bò dậy.
Cô hoảng loạn ngồi giữa một nơi hoang vắng, nhìn về phía vách núi đen dựng đứng không đáy giữa không trung.
Cô không nhìn thấy gì cả.
“Cố Trạm Vũ...”
Cô hét lên một tiếng gọi tên anh, rồi chậm rãi ngồi xổm trên mặt đất từ từ ngã xuống, nhưng trong mắt lại không thể chảy ra một giọt nước mắt nào nữa. Chỉ mãnh liệt đấm liên tục xuống đất như điên dại: “Em hận anh! Em hận anh! Anh chết rồi là có thể xóa bỏ tất cả những gì anh đã làm với em sao? Anh quay trở lại ngay cho em! Em muốn anh sống thoải mái phóng túng vui vẻ cười nói, tiếp tục lang bạt khắp nơi. Biết sai có thể sửa thì cuộc sống sau này sẽ có phúc vận may cả đời. Anh quay lại đi, em không trách anh nữa, em đồng ý tha thứ cho anh ...”
Nhưng không có ai trả lời cô nữa.
Chỉ còn tiếng ầm ầm dưới dòng sông phía dưới truyền đến, sông núi không hiểu tình người, vẫn là tiếng nước chảy cuồn cuộn lớn như tiếng thác nước.
Vân Khanh im lặng một hồi, rồi đột ngột đứng dậy. Phía sau lưng cô đều là xác người chết nằm sau la liệt, cô hoảng loạn tìm một chiếc xe.
Cách đó vài chục mét có một chiếc ô tô.
Cô ôm bụng chạy tới, quay người leo lên ghế lái, cúi nhìn xuống để tìm cách khởi động xe. Lúc này cô lại cực kỳ trấn tĩnh, cẩn thận nhấn chân ga.
Bàn tay cô lạnh ngắt, cuối cùng cô cũng có thể khởi động xe.
Động cơ xe hoạt động khiến thân xe đột ngột rung lên, cô đạp ga lao về phía trước.
Trong bóng tối, chiếc xe quay về đường rẽ cũ, chạy thẳng một mạch theo hướng mà họ đã chạy trốn.
Cô nghe theo sự lời dặn của Cố Trạm Vũ, lái xe quay trở lại.
Cô nghe theo di nguyện của anh và bắt đầu đón nhận cuộc sống mới của riêng mình.
Không phải là di nguyện.
Cô tự tát vào mặt mình, cô chỉ muốn quay trở về càng nhanh càng tốt và tìm anh ấy ... Anh ấy nhất định sẽ có thể cứu Cố Trạm Vũ!
Nếu như tốc độ của cô đủ nhanh thì có lẽ còn có thể cứu, cô có thể còn cứu được đúng không...
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT