Anh cởi trần bước ra khỏi phòng, cơ bụng đều tăm tắp hiện ra dưới ánh đèn hành lang màu xanh lam hoàn mỹ như tượng sáp. Anh dùng chiếc áo rách băng kín lấy lòng bàn tay bị thương của mình, nhắm mắt lại thì thầm nói: “Sao tôi có thể không đi được chứ? Nếu không đi thì tôi có thể làm được gì?”

Quý Tư Thần im lặng, vốn dĩ cậu ta không muốn anh đi.

Nhưng nghĩ lại nghĩ đi, Thiên Dạ chính là một rắc rối lớn, một khi cô ta trốn thoát sẽ phi thường rắc rối, không thể coi thường cô ta. Phải để Mặc Trầm tự tay giải quyết mới có thể tóm được cô ta!

Nhưng nếu Mặc Trầm đi lần này thì cũng không có gì tốt cả, tình cảm mà cậu ấy dành cho Vân Khanh rất khó từ bỏ, vốn dĩ nó đang lơ lửng giữa ranh giới lấy hay bỏ, thì giờ đây gặp lại nó sẽ biến thành sự giày vò vĩnh viễn không bao giờ nguôi.

Đúng là trái tim anh hùng nước mắt phụ nữ. Chết tiệt! Từ ý nghĩ chỉ muốn ngủ với cô ấy, biến thành ý muốn bảo vệ cô ấy suốt đời, chỉ cần cô ấy không khổ sở, không bị thương.

Tình yêu chỉ là hai từ, thật là khó mà diễn tả bằng lời!

Quý Tư Thần gạt miệng và không nói gì nữa.

Thẩm Thanh Diệp hai mắt nhìn qua nhìn lại, cậu ta lại ủng hộ Lục Mặc Trầm: “Anh hai có lý do bước về phía trước rồi! Cô Vân đang gặp nguy hiểm, cả tháng nay việc cô ấy thu thập chứng cứ đã khiến bản thân cô ấy thu về rất nhiều thù hận. Hiện tại mục tiêu của Thiên Dạ vẫn không rõ ràng, nhưng kiểu người liều mạng đến tận phút cuối như cô ta, thì chắc chắn sẽ khiến người khác phải đau khổ chứ không hề đơn giản đâu. Nếu như cô Vân rơi vào tay cô ta, muốn chết một cách dễ dàng thì là hy vọng xa vời. Thiên Dạ, cô ta dây dưa với anh hai lâu như vậy, anh hai nên nhìn về tương lai dứt bỏ quá khứ đi!”

Trong lòng Thẩm Thanh Diệp vẫn có tính toán nhỏ, mấy người anh em đều cảm thấy tiếc nuối khi anh hai và cô Vân không thể thành đôi.

Anh hai đã chán chường mà sống nửa đời người rồi, đau xót thời gian quá dài rồi.



Cậu ta còn đang cảm thấy mình phải âm thầm cảm ơn Thiên Dạ. Dù sao thì điều này cũng tạm thời khơi dậy tinh thần của anh hai, và ở một trình độ nào đó thì việc này đã cho anh hai một lý do để đuổi theo 'Cô Vân'.

Lục Mặc Trầm không cần những lý do đường đường chính chính.

Chỉ cần anh muốn đi, không ai có thể ngăn cản!

Đến khi chết cũng không bao giờ gặp lại ... Không bao giờ gặp lại ...

Anh hung hăng liếm đôi môi khô khốc, cười lạnh, bước chân tập tễnh dần nhanh chóng xông ra ngoài.

Đến cửa quán Bar, Tần Luật cầm theo thuốc xông đến, sau đó va ngay vào ba người từ phía trong bước ra. Tần Luật nhìn Lục Mặc Trầm ngã xuống đất, lơ ngơ hỏi: “Đây là… có chuyện gì xảy ra vậy?”

“Tình huống khẩn cấp!” Quý Tư Thần hét lên. Sau đó quay đầu gọi điện thoại, giơ tay ra hiệu cho Tần Luật nhanh chóng đưa thuốc cho Lục Mặc Trầm. Bước đi còn không vững còn định đi cứu ai?

Ở bên ngoài quán Bar, Tần Luật châm kim vào cánh tay để truyền dịch cho Lục Mặc Trầm.

Sau khi tiêm thuốc, anh gục đầu ngồi im ở mép bậc thềm. Đôi chân dài duỗi xuống lề đường, lưng hơi cong, cơ bắp trên cơ thể căng ra tràn đầy nam tính. Mấy cô gái vào câu lạc bộ chơi lúc đi ngang qua, thì tròng mắt như muốn dính lên người anh nhìn chằm chằm vào từng đường nét trên cơ thể anh.

Điều này khiến anh rất khó chịu, giơ tay xoa loạn mái tóc ngắn khiến nó rối bời, đôi lông mày rậm cau lại.

Khoảng mười phút, một cơn gió lớn từ phía tây của bầu trời thổi đến.



Quý Tư Thần chỉ tay: “Máy bay trực thăng dừng ở đó, đưa cậu ta đến đó đi.”

Thẩm Thanh Diệp cõng Lục Mặc Trầm lên, Tần Luật vừa giúp đi bên cạnh đỡ anh vừa nghe Thẩm Thanh Diệp qua loa kể lại tình hình hiện tại.

Chiếc trực thăng từ từ hạ cánh, tiếng cánh quạt xé gió thu hút sự chú ý của mọi người xung quanh.

Tần Luật rút kim ra nói: “Lại một tiêm một liều cho tỉnh táo.”

“Không cần.” Lục Mặc Trầm giơ tay lên, mở đôi mắt đỏ ngầu ra, ánh mắt anh đã trong trẻo đầy tỉnh táo.

Anh đứng dậy, đi tới chỗ trực thăng quân sự, lông mày nhảy dựng lên, quay người ra lệnh: “Tư Thần và A Luật lên trực thăng với tôi, còn Thanh Diệp ở lại thành phố S cùng với A Quan, có rất nhiều nơi cần liên lạc và điều động.”

Thẩm Thanh Diệp gật đầu. Chiếc trực thăng nhanh chóng cất cánh bay lơ lửng trên bầu trời.

Quý Tư Thần nhíu mày, bật máy liên lạc và hỏi: “Bây giờ đã xác định được khách sạn cuối cùng mà Cố Trạm Vũ và những người khác đã sống ở đâu chưa?”

Đầu dây bên kia đáp: “Quân đoàn trưởng, chúng tôi đã xác nhận được địa điểm rồi.”

“Gửi bản đồ qua đây cho tôi! Nhanh chóng liên hệ với Tư lệnh Trương của Quân khu Tây Nam. Nói với anh ta rằng cử một đội quân tinh nhuệ, và cảnh sát địa phương có thể điều động ở thời điểm hiện tại cho tôi!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play