Quý Tư Thần khó chịu nhẹ giọng chửi một câu, rồi bước tới kéo anh dậy.
“Gái đâu!” Anh hét lên, đôi mắt hẹp dài híp lại ẩn chứa cười nhạo: “Tại sao tôi không được gọi gái vào phục vụ chứ? Chết tiệt, tôi đang rất tự do đấy, bây giờ tôi chả còn bạn gái nữa rồi, không phải sao?”
“Cậu cứ giày vò bản thân mình như thế này làm gì!” Quý Tư Thần gầm lên.
“Tôi muốn xem loại gái mặc áo khoác trắng của bác sĩ, váy ngắn đến mông, lộ đùi ra. Tư Thần, gọi giúp tôi loại gái đó đến phục vụ nhanh lên.”
“Chết tiệt, đúng là điên rồi! Đừng tự hành hạ bản thân nữa!”
Quý Tư Thần và Lục Mặc Trầm bắt đầu vật lộn, Thẩm Thanh Diệp đứng ở bên cạnh lo lắng mà không giúp được gì, chỉ hét lên vài tiếng can ngăn họ đừng đánh nhau nữa. Cuối cùng, anh ta không còn cách nào khác đành phải nhanh chóng chạy ra ngoài, gọi gái vào!
Khi quản lý dẫn mấy cô gái đi vào, Lục Mặc Trầm mới thỏa mãn, chịu ngồi yên trở lại trên ghế sô pha dang rộng đôi chân dài, chống cùi chỏ lên đùi nghiêng người về phía trước, rồi nhìn về phía những cô gái mặc đồng phục đang quỳ gối trước mặt mình.
“Có biết cách nói chuyện theo kiểu vừa nghiêm túc vừa thô tục không?”
“Có hiểu những kiến thức về chữa bệnh cho đàn ông không?”
“Cười một cái xem nào, kiểu cười không lộ răng, hơi lạnh lùng ấy.”
“Thử liếc nhìn tôi một chút xem nào, ánh nhìn phải dịu dàng mềm mại, mang chút quyến rũ ấy.”
“Không phải, đều không giống, chết tiệt chẳng có ai biết làm như thế cả…” Rượu rót qua cổ họng rồi đi thẳng vào ruột. Anh cười như người điên, cởi cúc áo sơ mi, rút thắt lưng ra. Anh dùng đôi chân dài đè một cô gái lại, rồi giơ thắt lưng lên quất vào người cô ấy.
“Lục Mặc Trầm, chết tiệt! Bệnh của cậu lại bị tái phát rồi” Quý Tư Thần nghe thấy tiếng khóc của cô gái thì ngay lập tức bước lên phía trước, nhấc cô ta sang một bên. Ánh mắt cậu ta hơi thay đổi, quay ra hét lên với Thẩm Thanh Diệp: “Gọi điện thoại cho A Luật nhanh lên! Bảo cậu ta đến đây nhanh lên!”
E rằng xu hướng bạo lực của cậu ấy lại xuất hiện rồi...
Bờ vai đang giãy dụa phản kháng của Lục Mặc Trầm bị Quý Tư Thần đè xuống bỗng nhiên trở nên yên tĩnh. Anh dựa lưng vào ghế sô pha, thắt lưng trên tay cũng trượt ra khỏi tay rơi xuống đất.
Anh chỉ nhẹ nhàng nhếch mép cười nhàn nhạt tự giễu, giơ tay ôm ấn chặt hai đầu lông mày, hung hăng nhắm mắt lại, nghiêng người về phía trước: “Không cần gọi cậu ta đâu ... Tư Thần, tôi chỉ cảm thấy rất buồn, chẳng có ai giống với cô ấy, tôi chẳng thể tìm được ai giống cô ấy, kể cả cái bóng cũng không có.”
Vầng trán cứng đờ của anh đập mạnh vào tay Quý Tư Thần.
Giọng nói chết lặng, âm thanh như lăn ra từ dưới cuống họng: “Tôi nhớ cô ấy quá... nhưng tôi không thể nghĩ về cô ấy, phải không?”
Quý Tư Thần hung hăng đè chặt bả vai dường như muốn vùng lên của anh, nghiến răng nghiến lợi, giọng nói như khoét vào trái tim anh: “Đúng vậy, cậu không được nghĩ nữa, người mà chúng ta phái đi bảo vệ cô ấy đã gửi thông tin về rồi. Người đó nói cô ấy đã đến vùng Trung Bộ rồi, mọi thứ đều ổn, điều này nghĩa là rất tốt đấy, cậu đã hiểu chưa?”
Người dựa trên cánh tay anh đã không lên tiếng nữa.
Cứ như vậy, sau đêm này, đến ngày thứ hai, đến đêm ngày thứ hai, liên tiếp đến ngày thứ ba, anh đều không rời khỏi căn phòng đó.
Anh uống rượu nhiều đến nỗi người xung quanh cảm giác như anh muốn uống đến khi bản thân mình chết vì rượu.
Nhưng Thẩm Thanh Diệp không có gan để ngăn cản anh, nhìn thấy anh ta gọi gái vào phục vụ, rồi lại mắng họ đuổi họ đi. Cứ lặp đi lặp lại như vậy giống như phát điên.
Thẩm Thanh Diệp lặng lẽ bàn bạc với Thẩm Thanh Dự, hay là họ đón bọn trẻ trở về. Nếu còn không quay lại thì có thể cha chúng sẽ chẳng còn nữa. Có lẽ khi nhìn thấy bọn trẻ, cậu ta sẽ bớt phóng túng hơn và biết kiềm chế bản thân một chút chăng?
Vào buổi sáng, Quý Tư Thần nhận được một cuộc điện thoại, cậu ta nhíu chặt lông mày, vội vàng rời đi.
Thẩm Thanh Diệp hỏi cậu ta chuyện gì đã xảy ra, cậu ta không kịp nói rõ ràng chi tiết, nhưng chỉ nói tóm tắt rằng nhóm người mà họ cử đến để âm thầm bảo vệ Vân Khanh hình như bị mất dấu của cô ấy. Phải điều tra chi tiết mới có thể xác nhận!
Tinh thần của Thẩm Thanh Diệp có chút không yên, vội vàng cúp điện thoại của em trai, quay sang hỏi Quý Tư Thần: “Đấy là quân tinh nhuệ cơ mà, làm sao có thể mất dấu cô ấy được?!”
“Để tôi quay trở lại trung tâm chỉ huy xác nhận một chút, chờ tôi một tiếng đồng hồ. Cậu để ý cậu ta thật kỹ vào, đm, đừng để cậu ta uống chết rồi.”
Nhưng Quý Tư Thần không chỉ rời đi một tiếng đồng hồ. Trong thời gian cậu ta đi, Thẩm Thanh Diệp không gọi được cho cậu ta.
Lúc Quý Tư Thần trở về cũng đã gần tối, vẻ mặt cậu ta khi trở lại hoàn toàn khác với lúc cậu ta đi ra ngoài, cả khuôn mặt tràn đầy vẻ u ám!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT