“Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, đã nghe qua câu này chưa? Ông đây muốn chơi lúc nào thì chơi, không muốn chơi nữa thì buông tay, cũng không phải là ngủ với gái, đã vào là phải bắn.”

Những lời lẽ thô tục ấy cứ diêm dúa đi ra từ miệng của một kẻ nhã nhặn.

Đại sư tỷ giễu cợt, “Nhận thất bại rồi. Mối thù lớn như vậy mà cậu không định báo thù sao? Tôi rất hiếu kỳ, Vân Khanh đã dùng cái gì để cản trở cậu?”

Giang Thành Vũ nhìn vào trang chủ Taobao trên máy tính, mấy con búp bê vải là do thư ký thêm vào giỏ hàng cho anh ta, anh ta cảm thấy rất xấu.

Ngón tay đàn ông thon dài trượt trên con chuột, lướt trên bàn phím đánh mấy chữ: chú bọt biển tinh nghịch.

Xuất hiện hàng loạt búp bê bọt biển.

Anh ta nhìn, nhíu mi lại, đột nhiên quay đầu hỏi thư ký, “Cậu xem nó có giống tôi không?”

“Anh Giang, đôi mắt đứa bé rất giống anh, đều đen lay láy.”

“Có cái rắm! Mắt của ông đây là màu nâu tro xinh đẹp, không cần đánh giá nữa, không phải là nòi giống của ông đây.”

“Anh Giang anh Giang… Anh đừng kích động, mẫu tóc đã được đưa đi xét nghiệm rồi. Lại nói, nếu là sự thật, thì chuyện sáu năm trước của anh Giang Hàn anh cũng có thể điều tra ra hay sao.”

Giang Thành Vũ phiền não, tắt máy tính, đại sư tỷ nghe được đại khái, không có thời gian quan tâm đến mấy chuyện này, nói, “Giang Thành Vũ, cậu và chúng tôi hiện đã là người cùng thuyền, lúc này cậu muốn xuống thuyền, đừng có mơ. Hôm nay tôi nghe được tin Cố Trạm Vũ tham ô ngân sách của công ty, tôi đã cho người theo dõi, buổi chiều không có một bóng người của Cố Trạm Vũ ở Cố thị, cậu không cảm thấy kỳ lạ sao?”

“Kỳ lạ cái gì?”

“Cố Trạm Vũ rất có khả năng là chạy trốn rồi, anh ta muốn trốn thì sẽ dẫn theo ai?”

“Dẫn theo búp bê bằng hơi à?”



Đại sư tử nhấc đôi chân đang đi boot lên đá vào bàn, “Tôi biết cậu đang nghĩ gì, cậu biết hành tung của Cố Tram Vũ đúng không? Nói!”

Giang Thành Vũ lười biếng đứng lên, dáng người cao gầy, đứng quay lưng lại với phía cửa sổ có ánh nắng mặt trời, liếm môi trên, “Tổ chức kia của các người, vốn dĩ tôi cũng không gia nhập, tôi là người lăn lộn trong xã hội, làm ăn buôn bán, trên phương diện làm ăn có qua lại với các người, đừng coi tôi giống như người đàn ông của các cô, xảy ra chuyện liền đến tìm tôi gáng vác. Nói trắng ra, tôi phải bảo vệ mình, ai cũng không ngốc, mọi chuyện đã vỡ lở ra rồi, ông đây còn cố tình đi gây chuyện? Ngu xuẩn, đi thong thả, không tiễn.

“Nếu như Cố Trạm Vũ dẫn theo Vân Khanh chạy rồi, Vân Khanh đã đưa cậu vào một cái bẫy lớn như thế, cậu cũng không báo thù?”

“Cô muốn báo thù, chẳng phải là tiện thể giúp tôi báo thù hay sao? Cảm ơn nha, cố lên.”

“Đồ khốn!” Đại sư tỷ mím môi, ánh mắt lạnh lẽo, nhanh chóng rời đi.

Theo Giang Thành Vũ thấy, đại sư tỷ không có não bằng Thiên Dạ, lúc này rồi còn không biết rõ trọng điểm, đi tính sổ với một đứa con gái để làm gì, còn không mau nhân cơ hội mà cuốn xéo đi?



Đã đến giờ lên xe.

Vân Khanh theo sau Cố Trạm Vũ, xếp hàng từ từ lên xe, tìm đến khoang giường mềm, phòng VIP dành cho hai người.

Trên đỉnh đầu phát tiếng nói của nhân viên trên tàu, ngoài cửa sổ là dòng người tấp nập tới tới lui lui ở trạm tàu, bên kia là đêm tối, xa xa có ánh đèn, nhộn nhịp đông đúc.

Cố Trạm Vũ mang nước nóng vào, đoàn tàu từ từ khởi động, sắp xuất phát rồi.

Anh ta thấy cô ngồi ở trong góc giường, không ngừng nhìn ra ngoài cửa sổ, mặt mày ủ rũ.

Cố Trạm Vũ trầm mặc, hai người đều yên lặng.

Tu tu ——

Đã đến giờ rồi, đoàn tàu khởi động.



Vân Khanh đột nhiên nắm chặt vào mép tủ phía đầu giường, Cố Trạm Vũ tỉ mỉ quan sát năm đầu ngón tay cô, tất cả đều trắng bệch.

“Không nỡ sao? Ngắm nhìn nơi đây thêm một chút nữa.”

“… Không cần.” Lông mi của Vân Khanh khẽ run, từ từ nhắm mắt lại. Dưới ánh đèn, da mặt của cô mỏng như tờ giấy, có vui vẻ hay không, chỉ có trong lòng cô biết rõ.

Cố Trạm Vũ thở dàì.



Ở sở công an, Quý Tư Thần vội vã chạy về, đã hoàn tất việc áp giải Thiên Dạ, giao cho tổ chức.

Anh ta đi suốt đêm quay trở về liền đến đây, A Quan dẫn đường, đến trước cửa phòng nghỉ, Tần Luật trông chừng, chưa đi vào.

Qúy Tư Thần chạy vọt vào, trong phòng nồng nặc mùi thuốc lá khiến người ta muốn tắc thở, trên ghế dựa có một bóng người cao gầy màu đen, không động đậy, ngón tay kẹp điếu thuốc vẫn đang cháy.

Ngoài cửa số mưa gào gió rít, đồng hồ báo thức báo chín giờ đúng.

Tần Luật hướng về phía Qúy Tư Thần nói bằng khẩu hình, “Thời gian tàu hỏa rời đi, cô ấy.”

Qúy Tư Thần quay đầu nhìn về phía bóng người không động đậy, cũng giống như một pho tượng, vui vẻ hay không, mọi người đều biết rõ.

Điếu thuốc cháy đến đầu ngón tay, anh cảm thấy đau, khuôn mặt anh tuấn trong bóng tối quay lại, nhìn chằm chằm vào đầu ngón tay, đau giống như lúc anh yêu cô điên cuồng, bị cô cắn nhẹ.

Anh nghe được tiếng đoàn tàu chuyển động.

Từ nay về sau, núi nam sông bắc, em đi xa, anh không đuổi theo nữa.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play