Vân Khanh cuối cùng cũng mở được cửa ra, một khe hở, ngón tay dùng sức nắm chặt tay nắm cửa, cô nín thở.

Mí mắt cô sụp xuống, đột nhiên không thích nghi được với ánh sáng chói chang bên ngoài.

Còn có hơi thở mộc mạc mà người đàn ông khuếch tán ra toàn bộ không gian, cô thở gấp rút, cả người toàn mồ hôi lạnh.

Lúc cô có thể nói, có thể kiểm soát bản thân, cô đã nói ra.

“Lục Mặc Trầm.”

Lại nghe thấy rồi!

Người đàn ông khẽ quay thân người cao lớn dựa vào kính thuỷ tinh, cô không còn ở bên trong, giọng nói của cô ở ngoài cửa!

Lục Mặc Trầm quay người lại, một tia sáng lóe lên trong đôi mắt lạnh thấu xương. Lúc nãy anh không nghe nhầm, hình như cô đã mở cửa?

Anh sải bước đi đến, sự ngạc nhiên vẫn còn mờ nhạt vẫn chưa hiện lên trên môi.

Giọng nói của cô truyền đến: “Em sẽ không đi ra, anh nghe giọng của em, anh muốn có cơ hội nói rõ ràng trực tiếp, vậy thì hãy nói rõ ràng, chúng ta …... không có cách nào để bàn bạc.”

Ánh sáng chói lọi điêu khắc đáy mắt.



Đôi chân thon thẳng tắp dường như không trọng lượng và treo lơ lửng trên không.

Ngoài ra còn những lời lẽ êm tai không ngừng: “Em tự tử không liên quan đến anh, vì em mang thai đứa trẻ. Mà đứa trẻ này không phải con anh.”

Lục Mặc Trầm lặng lẽ đứng đó, anh chớp chớp mắt một cách tinh tế, tất cả biểu cảm, anh cụp mắt, thậm chí nở nụ cười thoáng qua, nụ cười phóng túng, càng quyến rũ, càng ảm đạm.

Anh không hiểu rốt cuộc mình đã nghe những gì?

Vân Khanh nắm thật chặt cánh cửa, giọng điệu rất bình tĩnh: “Có lẽ anh cảm thấy khó tin, nhưng sự thật chính là như vậy.”

Cánh cửa rung chuyển.

Cố Trạm Vũ bỏ tàn thuốc và bước đến ngay lập tức để chặn cửa.

Đôi mắt anh ta cảnh giác, nhìn chằm chằm về phía con người cao quý toàn diện kia, không có gì khác thường, nhưng lại giống như một người đàn ông hoang dã sẽ lao tới tàn sát mọi thứ trong giây tiếp theo.

Cố Trạm Vũ liếc nhìn vào bên trong cánh cửa, giọng của cô vẫn tiếp tục: “Đứa bé, là của Cố Trạm Vũ.”

Cười chế nhạo.



Lục Mặc Trầm giương khóe miệng bật ra tiếng cười, giống như lưỡi đao bất cẩn chém xuống: “Em nói lung tung gì vậy?”

“Cố Trạm Vũ, anh có thể cho anh ấy xem.” Vân Khanh nhíu mày, nhìn chằm chằm xuống đất, giọng nói không hề dao động: “Đó là sự cố. Em mới tự sát, bị anh ta cưỡng ép và đưa đến bệnh viện. Có cần đứa trẻ hay không vẫn chưa quyết định. Chuyện này không liên quan tới anh, buổi tối cuối cùng ở cạnh anh, anh tính rõ ràng là 35 ngày trước, hơn nữa anh là cách xử lý của anh.”

Cố Trạm Vũ đút một tay vào túi quần, bước tới vài bước, lấy ra một danh sách kiểm tra, đưa cho người đàn ông trước mặt có đôi lông mày nhấp nhô.

Anh ta dường như không có xu hướng đi tới, đôi mắt giương lên ý cười, nhìn chằm chằm vào danh sách kiểm tra, xem xét kỹ càng, đào sâu từng chữ một.

Tuần thai, dưới ba tuần, xét nghiệm HCG máu có thể xác định ngày chính xác.

3 tuần …...

Cô đã ở với Cố Trạm Vũ cả tháng trời. Suốt một tháng, anh không gặp cô.

3 tuần trước cũng chính là một tuần sau khi cô phục hồi trí nhớ.

Trong trạng thái đó, có phải là Cố Trạm Vũ cưỡng hiếp không? Có bạo đến mức đó?

Lục Mặc Trầm cười nhạo, vừa cười vừa châm thuốc. Anh cúi đầu liếc mắt một rít một ngụm lớn. Anh đi tới, giọng khàn mang theo ý cười: “Anh chỉ hỏi em. Em dung tâm trạng gì mà nảy sinh quan hệ với Cố Trạm Vũ? Bị ngược đãi, cũng khiến người ta gần gũi! Anh sẽ cho em một hoá đơn kiểu ngu ngốc này!”

Vân Khanh đột nhiên buông tay, che 2 lỗ tai lại, 2 chữ ngược đãi, giống như có kim đột nhiên đâm vào, cô lui vài bước.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play