Vân Khanh mở mắt, trước mặt mơ hồ, dần dần mới nhìn rõ mọi người và cảnh vật xung quanh, vẫn là thế giới đó ở trước mắt, cô mệt mỏi nhắm mắt lại.
Cố Trạm Vũ tát vào mặt cô một cái.
Nữ cảnh sát đứng bên cạnh nhìn không hiểu người đàn ông đang tức đến đỏ cả mặt kia đã làm gì, sốc ngay tại chỗ.
Mặt của Vân Khanh bị tát vạy qua một bên, tóc rồi mù, khóe miệng nhếch lên mơ hồ, Cố Trạm Vũ lấy tay giúp cô chỉnh lại, ánh mắt giễu cợt cười nói, “ Nhìn thấy anh, nhìn thấy thế giới này, thất vọng lắm hả?”
“ Em muốn chết đến thế sao? Một chút do dự cũng không có,đơn giản như vậy thôi á, Vân Khanh, em thật nhẫn tâm!”
Cố Trạm Vũ ánh mắt mờ ảo như sương mù, với tay ra túm lấy cổ áo cô, giữ chặt như sợ cô sẽ chết, cứ giống như đang nắm lấy một thứ gì đó không nắm lấy được, khiến cho người ta sợ hãi khủng hoảng, khóe miệng anh ta khẽ giật giật lên, ánh mắt loạn hết cả, anh ta thật sự không biết phải làm sao mới có thể giữ lấy cô, giữ lấy một người đã không còn trái tim nữa.
Yết hầu khẽ chuyển động,anh ta đã quyết định nói những lời mà anh ta không muốn nói nhất ra, nhìn thẳng vào mặt cô mà nói, nói với sự đau khổ cực độ của anh ta,nói như hét vào mặt cô, “ Nếu như anh nói với em, em có thai rồi…. Vân Khanh, em có thai rồi, em còn có muốn chết nữa không, em nói đi, em nói đi!”
Vân Khanh thất thần vẫn chưa hồi phục, ánh mắt yếu ớt nhìn sự chuyển động của khóe miệng anh ta trong ánh sáng mờ nhạt.
Nói cái gì cơ?
Tai ù ù hết cả lên, giống như tiếng sóng biển đang vỗ vào bờ, rất lâu rất lâu, cô mới khôi phục lại được thính giác.
Nghe anh ta nói đi nói lại mấy chữ : có thai
Nhìn thấy bàn tay to lớn của anh ta,gân cơ nổi hết lên, lòng bàn tay đang áp vào bụng dưới của cô, chỉ tay vào nó.
Vân Khanh vẻ mặt sững sờ, ánh mắt dần dần nhìn vào bụng dưới của mình, tận sâu trong ánh mắt cuối cùng cũng cuộn trào lên, cô không nói lên lời, môi từ ừ nhấp nháy: Anh nói cái gì cơ?
“Anh nói em có thai rồi!” Cố Trạm Vũ vẻ mặt gay gắt, sắc mặt u ám, “ Em còn muốn chết không? Còn muốn chết nữa không hả?”
Vân Khanh trâm lặng một hồi lâu.
Cô lắc đầu.
Không thể nào.
Cô lấy tay nhẹ nhàng xoa lấy bụng mình, rất yên ắng bằng phẳng, chỉ có duy nhất cơn đau kỳ lạ ban đêm khiến cho cô đau đớn vô cùng.
Một tay cô ôm đầu, cả người lùi dần về phía sau, lắc đầu, liên tục lắc đầu,vẻ mặt kinh ngạc lo lắng, môi nhấp nháy: Anh đang lừa tôi.
Vì để cô không tự sát, Cố Trạm Vũ đã lừa cô.
Không thể có được,lần cuối cùng làm chuyện đó, tất cả mọi biện pháp phòng tránh đều rất chặt chẽ, cô nhớ lại, nhắm chặt hai mắt.
“ Anh đã đau khổ như vậy rồi, còn lừa em làm cái gì nữa! Vẫn không tin anh? Bây giờ đi đến Bệnh viện,em đi đến Bệnh viện ngay lập tức, em có thể làm kiểm tra!” Cố Trạm Vũ ôm lấy cô, không còn thời gian nữa, anh chạy nhanh ra bên ngoài.
Cảnh sát bây giờ cũng không tiện mà giữ người lại, người bị bảo vệ quan trọng hơn, hỏi rõ thân phận của anh ta rồi, là chồng trước, mấy người cảnh sát lập tức đi xuống lầu, xe cứu thường đã đợi sẵn.
Cố Trạm Vũ bế cô lên xe, đặt lên cáng, nắm chặt lấy cổ tay cô, giống như muốn bể gãy tay cô, anh ta không nói gì, cả đầu toát hết mồ hôi.
Vân Khanh nằm đó, thần trí lúc tỉnh lúc không, không nói câu nào.
Khu nhà ồn ào một phen sau đó lại yên tĩnh trở lại.
Xe của Qúy Tư Thần hai mươi phút sau mới đến nơi, cấp dưới của anh ta đi theo dõi chạy ra báo cáo: “ Người bị bảo vệ được đưa đến bệnh viện rồi, trên lầu xảy ra tự sát, tình hình căng thẳng, may mà phát hiện kịp thời!”
Quý Tư Thần nghe đến đây, lùi về sau một bước ánh mắt thay đổi nghiêm trọng, đưa tay lên day lông mày, tim đập nhanh hơn, thảo nào Lão nhị lại đột nhiên như vậy, hóa ra là cảm nhận được chuyện này!
“ Người làm sao rồi! Bị đưa đến bệnh viện nào?”
“ Lúc đưa xuống vẫn còn ý thức, bị đưa đến bệnh viện nào thì cảnh sát đã bảo mật.”
Quý Tư Thần dẫm chân một cái, anh ta hóa thân bay đến bằng máy bay thì cũng đến muộn, cách nhau xa như vậy: “ Bảo mật cái con khỉ! Nhanh chóng đi, kiếm tra từng cái một, các người làm cái bỏ mẹ gì mà không đi theo?”
“ Không được đi theo, dù sao chúng ta cũng là quân nhân, bọn họ là cảnh, chuyện này không được can dự vào quá nhiều, đặt biệt là người bị bảo vệ trong vụ án công trường, quân trưởng ngài hiểu mà.”
Qúy Tư Thần hiểu, nhưng cũng phải can thiệp vào!
Anh ta quay người trở lại xe, ánh mắt mơ hồ, đi cấp cứu như vậy, sẽ không đi viện quá xa đây!
…..
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT