Nữ cảnh sát cùng vào phòng, Vân Khanh bình thản nói, “ Tôi phải đi ngủ, không quen có người ở bên cạnh, mời cô ra ngoài rồi đóng cửa lại giúp cho.”

Nữ cánh sát hơi khựng lại, khóa cửa ra ban công, quay người rời đi, đóng cửa lại.

Vừa đến 8 giờ, bên ngoài có cảnh sát gõ cửa, nữ cảnh sát mở cửa ra ngoài, đồng nghiệp mua cơm, mấy người bọn họ ở bên ngoài cùng nhau ăn cơm tối.

Bên trong phòng ngủ, Vân Khanh ngồi ở đầu giường, im lặng không nói gì, cô lấy điện thoại gọi đi.

Đầu dây bên kia Vân Dật nhanh chóng nghe điện, “ Chị!”

“ Em và Hạ Thủy Thủy vẫn đang ở cục cảnh sát đúng không?”

“ Dạ, phòng giam của Tô Gia Ngọc vẫn chưa có ai đến thăm, không biết đợi Giang Thành Vũ đến khi nào đây.”

“ Chứng cứ đã đưa cho Tô Gia Ngọc chưa? Cô ta nói gì?”

“ Chị Tô mặc dù sợ hãi, nhưng cũng lén lén cầm lấy chứng cứ rồi, chị ấy nói sẽ dũng cảm đối diện với Giang Thành Vũ, Chị, bây giờ chị đang ở đâu? Em thấy chị Thủy cùng Tiểu Đào ở đây đợi là đủ rồi, em muốn đi tìm chị.”

“ Cậu ấy là phụ nữ không thể ổn định được, em phải làm cho tốt chuyện chị giao cho em.”



“ Tại sao lại không để em đi tìm chị, chị bây giờ có an toàn không? “ Vân Dật có chút gấp gáp.

“ An toàn. “ Vân Khanh nhẹ hàng cười.

“ Chị phải tự chăm sóc cho tốt bản thân đấy, chị…. Chà, hình như xe của Giang Thành Vũ đến rồi!” Giọng của Vân Dật giao động một hồi, đứng lên, “ A, anh ta cuối cùng cũng đến cục cảnh sát rồi, chị, không nói chuyện nữa, em xem xem anh ta đi về bên nào!”

Trái tim đang treo lơ lửng của Vân Khanh cuối cùng cũng được hạ xuống rồi, cô ừ một tiếng, trước lúc Vân Dật cúp máy, cô đột nhiên nhẹ nhàng nói, “ Vân Dật, mật mã thẻ ngân hàng của chị là ngày sinh, khi nào cha cần dùng tiền thi em nhớ đi rút nhé.”

“ Chị? “ Vân Dật mơ hồ chau mày.

Vân Khanh lập tức nói, “ Ý của chị là cha đi du lịch có khi không đủ tiền tiêu, chị bây giờ đang được bảo vệ, chứ không có chuyện gì khác cả.”

“ Ồ….” Vân Dật phải đi theo Giang Thành Vũ rồi, đi rất vội vã, cúp máy cũng vội vã.

Nhưng khi Vân Dật đuổi kịp chiếc Rolls-Royce có lẽ do nó chạy quá nhanh, cậu cảm thấy trong lòng trống rỗng, nhanh như vậy, nhanh như vậy, Vân Dật cau mày.

……

Vân Khanh tay mắm chặt chiếc điện thoại đã cúp máy,cảm thấy như tất cả mọi thứ trước mắt đều chìm vào bóng tối.



Toàn bộ đèn trong phòng đều tắt hết, chỉ còn ánh đèn mờ mờ từ ngoài ban công chiếu vào,ánh đèn đó là ánh đèn của mấy ngôi nhà ở xa chiếu đến, có một chút ấm ám, còn có cả một chút yên tĩnh.

Trong lòng cô cũng đã thoải mái được rất nhiều, chuyện của Tô Gia Ngọc coi như đã được giải quyết rồi.

Lúc ngồi dậy cô cũng thấy trong người rất thoải mái, tôi môi cô mềm mại, biểu cảm của cô êm dịu như nước, có một chút mệt mỏi.

Từ trong túi áo cô lấy ra một chiếc dây lưng, cô bước đến gần cánh cửa ở ban công, cô nhìn một hồi lâu, thanh sắt ở trước mặt hơi cong lên, đên nay, đối với cô mà nói là một đêm ấm áp nhất.

Dây lưng vắt lên, rồi buông thõng xuống, thắt lại thành một nút thắt, cô bước lên chiếc ghế đẩu, nghiêng đầu, chống cằm lên nút thắt.

Cô nhắm mắt lại, thời gian dịu dàng mà qua đi, mà cô cuối cùng cũng đã kết thúc được những tháng ngày đau khổ bấy lâu nay của mình.

…….

Trong phòng thẩm tra, người đàn ông bị trói trên ghế, đột nhiên phát cuồng mà đập xuống bàn.

“ Mặc Trầm?!” Tần Luật không hiểu anh đang bị làm sao.

Lục Mặc Trầm ngậm chặt cổ họng, hai mắt thâm quầng, miệng thở dốc, “ Khó chịu quá, A Luật, tim tôi đập rất nhanh, Qúy Tư Thần đã tìm thấy cô ấy hay chưa?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play