Cố Trạm Vũ nhìn theo bóng lưng mảnh mai của cô, cô hơi cúi đầu, từng lọn tóc mềm mại bất động trên lưng cô, cổ họng anh ta đắng ngắt, anh ta hét lên, “ Vậy em muốn đi đâu? Em có thể đi đâu được cơ chứ?!”

Ánh mắt sáng lên, Đại sư tỷ của Thiên Dạ đeo kính râm, đứng ở cửa bên cạnh, vẻ mặt u ám.

Cố Trạm Vũ lập tức chạy đến, cảnh giác và hồi hộp, nhưng trước mặt cảnh sát, Đại sư tỷ không thể làm gì được, chỉ có thể nhìn Vân Khanh biến mất sau cánh cửa hành lang.

Vân Khanh cũng đã nhìn thấy người phụ nữ đeo kính đen đứng ở đó, bên cạnh cô ta là Giang Thành Vũ.

Tiểu Đào….

Cô siết chặt ngón tay, trong lòng thở phào nhẹ nhõm, ngước nhìn bầu trời không một gợn mây,nắng nóng như thiêu đốt, bầu trời dường như rất xa, nhưng cũng lại rất gần.

…..

Trong phòng xét sử, hiệp hai phiên tòa bắt đầu, không khí có vẻ nghiêm trọng hơn.

Vụ án công trường,không ít người của chính phủ cũng đến,toàn bộ quá trình xét sử được công khai.

Chỉ có diều, người đàn ông đứng ở vành móng ngựa mặc một chiếc áo sơ mi nhăn nhúm, tay đeo còng lưng anh ta hơi cúi xuống, xộc xệch và tiều tụy, vẻ mặt bình thản như nước, như thể người bị thẩm vẫn không phỉa là bản thân anh ta.

Chỉ có đôi mắt đen sâu thẳm kia là nhìn vào cửa của phòng xét sử, giống như sợ hãi đánh mất đi ánh sáng lẻ loi trong bóng tối.

Nhưng nhìn đi nhìn lại, cô cũng không xuất hiện.

Sau đó, A Luật trở lại, nhưng cô cũng không đi cùng.



Lục Mặc Trầm ngẩng đầu nhìn chằm chằm trần nhà, bên tai tiếng đôi co của Thẩm Thanh Diệp và công tố viên, anh cũng không nghe lọt tai, từ từ nhắm mắt lại.

Qúy Tử Thần và A Quan đang ở bên cạnh khẩn trương thu xếp lại chứng cứ mới,anh liếc mắt sắc bén về phía họ, vậy cũng tốt, một bày rắn và chuột đã biến mất.

Cái tên Đại sư tỷ khốn nạn của Thiên Dạ, lại còn có cả Gia Thành Vũ, đều không thấy, chỉ còn lại vài tên tay chân.

A, biết được bọn họ sẽ thắng, vậy là sợ hãi rồi à?

…….

Hầm để xe của tòa án.

Giang Thành Vũ dựa vào cửa xe Las Royce, một chân đạp lên bánh xe, trong tay là một điếu xì gà, bầu không khí u ám tối đen, khói bay bay, che đi đôi mắt tĩnh lặng như nước của anh ta.

Đứng trước một hàng cấp dưới.

Ánh mắt anh ta mơ hồ, trong ánh mắt hiện lên một tia u ám, “ Bắt đầu họp lại tìm đoàn luật sư cho tôi, phải là luật sư tốt nhất, lão tử đây có tiền.”

“ Còn có bên MaCao, kêu mấy người có thực lực qua đây.”

“ Giang Ca, anh làm sao vây?” Có một người đứng trong hành, thấp giọng hỏi.

Giang Thành Vũ phả một hơi thuốc, yên lặng, chân đang dẫn lên bánh xe giơ lên đá về phía đám Mã Tử.

Một đá rất mạnh, anh ta khó chịu, cười nhạt nhẽo, “ Bị một con đàn bà chơi cho, các cậu tôi thế nào, tôi phải trả lời thế đéo nào với các cậu đây! Cút.”

Mã Tử đang đứng liền lùi lại, lập tức đứng hẳn về phía sau.



“ Có thể có chuyện gì đó không tốt, đợi xét sử xong đã.” Anh ta tiếp túc phả ra một hơi khói thuốc, ánh mắt vẫn hướng về phía phòng xét sử nghe phán xét, trước tiên cứ nghe xem sao đã.

Bỗng nhiên một chiếc ô tô từ từ dừng lại sau lưng anh ta.

Mã Tử đứng thành hàng, cảnh giác dang hai tay ra chắn sau lưng anh ta, nhưng khi nhìn thấy đó là một chiếc xe BMW nữ, đám Mã Tử mới từ từ buông lỏng tay xuống, trong đó còn có một người chửi tiếng Quảng Đông, “ Tên mù mắt kia, dám dừng xe ở chỗ này hả?”

Giang Thành vũ dựa vào xe, phả một hơi khói,không thèm để ý đến.

Cạnh, cửa xe nhẹ nhàng mở ra, là một đôi chân dài đi giày cao gót và tiếng giày cao gót đi đến, sau đó là tiếng sột soạt và những âm thanh khác nhau.

“ Huýt…..” một tên Mã Tử nhìn thấy bóng dáng của người phụ nữ,cao ráo mảnh khảnh, nhịn không được mà huýt một cái.

Giang Thành Vũ nhíu mắt lại, vứt điếu xì gà đi, giơ chân lên đá mấy tên thuộc hạ, thấp giọng chửi, “ Chưa thấy sữa bao giờ à?”

Hạ Thủy Thủy nghe thấy, sắc mặt cứng đơ ra.

Vốn dĩ lấy hết 10 phần dũng khí, lúc nhìn thấy đám người này, giật mình mất một nửa, tay nắm chặt, đứa bé bên cạnh cũng cảm nhận thấy, bàn tay nhỏ nắm chặt lấy tay cô ta.

Hạ Thủy Thủy quay đầu, nhìn cô bé, đưa tay bấm chiếc điện thoại trong túi.

Có tiếng rung của chiếc điện thoại trong túi, cô nhẹ nhàng thả lỏng người, tiếp tục đi về phía người đàn ông cao gầy kia.

Giang Thành Vũ tay đút túi, từ từ quay người lại.

Anh ta đứng ngược sáng, quay người lại chỉ thấy một cái bóng dài, không nhìn thấy bất cứ biểu cảm gì trên mặt.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play