Lục Mặc Trầm đứng đó, nghe, nghe hết….. gương mặt như bị dao cứa vào, cả người như rơi xuống địa ngục, rơi vào ngọn lửa trong địa ngục sâu thẳm, chỉ có duy nhất đôi mắt của anh đỏ rực lên như máu, trái tim đập dữ dội đau nhói.

Không phải, Không phải như vậy….

Anh đã cưỡng ép ngược đãi cô, anh cũng đã dùng bạo lực bạo hành cô, không phải ở bên nhau.

Cô không phải, tự nguyện có thai với anh.

Sao cô lại có thể nói ra như vậy, đau không, Vân Khanh?

Giọng nói của cô, mỗi một chữ cô nói ra đều yếu ớt run rẩy, điều đó chứng tỏ, cô đang rất đau khổ.

Sao lại không chỉ tội anh? Taị sao! Anh không muốn để cô đau khổ như vậy, một chút cũng không muốn.

Trong người anh hình như đang có một con dã thú vùng lên, họng đắng ngắt, không thể phát ra âm thanh, nhưng lại như muốn hét lớn lên.

Tần Luật và Qúy Tư Thần cả hai tay đều nắm lại thành nắm đấm, người đàn ông dù núi thái sơn có xụp trước mặt cũng không biến sắc, nhưng ngay giờ phút này đây đã thay đổi hết rồi.

Đến ngay cả người có trái tim sắt thép cứng rắn như Qúy Tư Thần kia cũng đang rỉ máu.

Bọn họ đều biết, sự thật của 6 năm trước, cũng đều biết, cái cô gái gốc ghếch kia sau khi khôi phục lại ký ức đã đau khổ như thế nào.

Nhưng khi cô đối mặt với những tấm ảnh ở trên màn hình xét sử kia, toàn bộ mọi người đều nhìn thấy những bức ảnh đó, cô đã phản bác lại, cô đã giúp Lão Nhị.



Qúy Tư Thần há miệng ra thở một cái, hít thở sâu cái không khí lạnh lùng đang chui vào phổi này, nghe thấy giọng của thẩm phán lạnh lùng vô tình, “ Vậy có nghĩa có thể nói cô và bị cáo là tự nguyện yêu đương nhau, cô biết việc anh ta bức ép cướng bức cô, biết việc xâm hại vẫn cùng anh ta , cam tâm tình nguyện ở bên anh ta dù có bị bạo hành đánh đập đi chăng nữa,nói vui vẻ có nghĩa là cô chấp nhận một tình yêu bạo lực, một tình yêu SM? Một người phụ nữ bình thường không ai mà có thể chịu được, vậy thì người bị hại, cô có tồn tại một nhân cách méo mó, tự ti vì là một người bị xâm hại không?”

Những lời này đây, không nghi ngờ gì nó chính là một sự chế nhạo quá đáng.

Đến ngay cả vị thẩm phán chủ tọa kia còn có chút cảm xúc cá nhân trên khuôn mặt, huống chi mấy nhân viên xét sử bên dưới, khiến cho ai ai cũng vô cùng tức giận nhưng không dung tục, từ thương hại cô bây giờ chuyển đến coi thường cô cực điểm.

Bên dưới mọi người lại một lần nữa không thể nào im lặng lại được.

Mọi người đều tin vào chứng cứ ở trước mặt mình, chứng cứ có đủ để đưa ra kết luận, nhưng người phụ nữ này não toàn nước hay là sinh ra đã thích bị bạo hành?

Mặc dù có thể kịp lúc phản bác lại mọi thứ!

“ Cô ta nhất định không dám đắc tội với nhà họ Lục, hoặc là đã nhận tiền rồi?”

“ Tôi thấy cô ta sinh ra đã như vậy, cái loại phụ nữ như này, lại còn mở phiên xét sử gì chứ, vốn dĩ là một vụ án đang tốt đẹp đột nhiên bị cô ta phá hủy hết cả rồi, tôi thật sự không ưa nổi cô ta nữa.”

“ Yêu một người, có thể không cần tự tôn và giá trị bản thân như vậy sao?”

“ Cô ta không đáng được đồng tình, nhìn những tấm ảnh kia mà xem đi, đúng là khẩu vị quá nặm rồi đó, bị cuống bạo hành và xâm hại sao?”

Từng câu từng câu , mỗi một lời phát ra khỏi miệng, đều thông qua micro trong phòng xét sử truyền đến phòng nơi Vân Khanh đang ngồi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play