Âm thanh vang vọng duy nhất trong tai cô bây giờ là lời khai của người cảnh sát Mỹ và người phụ nữ da trắng kia.
Cô cắn chặt môi, hai tay nắm chặt thành nắm đấm, giống như sự đau khổ nóng ran từ từng chân tóc một, cả đầu tê dại đi, toàn thân đau nhói co giật.
Rất đau….
Nhưng những lời của thẩm phán được truyền qua loa đến, vô tình và nghiêm túc,” Người bị hại, cô có nghe thấy gì không?”
Nhân viên tư pháp đứng bên cạnh cô dựng thẳng micro lên, nhẹ nhàng đập khẽ vai của cô nhắc nhở.
“ Có.”Giọng của cô run run, từ micrro truyền qua loa đến phiên tòa, truyền đến giữa phòng sử án, truyền vào tai người đàn ông.
Nó giống như những mũi kim mềm và mỏng, từng mũi từng mũi kim nhỏ đâm xuyên vào trong tai của anh.
Toàn thân giật lên, Lục Mặc Trầm ngẩng đầu lên, dùng ánh mắt mơ hồ tối đen như mực nhìn lên trần nhà, rồi lại nhìn tất cả mọi người, nhìn qua mỗi một phương hướng như đang muốn tìm xem cô ở đâu.
Nhưng không thấy cô đâu cả.
Ánh mắt của anh lại thay đổi, u tối và tuyệt vọng đau khổ.
Thẩm phán giọng nghiêm nghị tiếp tục nói: “ Người bị hại, cô không cần sợ hãi, điều chỉnh lại cảm xúc của mÌnh đi đã, toàn bộ quá trình xét sử cô cũng đã nghe rất rõ ràng rồi đó,bây giờ tôi muốn hỏi cô, cô có phải là nhân chứng trực tiếp chỉ trõ tội trạng của vị cáo về hành vi của 6 năm trước bao gồm bạo hành, cố ý xâm hại, giam giữ cô không?”
Toàn bộ căn phòng đều im lặng.
Đại sư tỷ khoanh tay ngồi thẳng lưng, ánh mắt nhìn chằm chằm vào chiếc loa phát thanh.
Giang Thành Vũ cũng ngồi tặc lưỡi, chống tay, nhắm mắt lại nín thở.
Thẩm Thanh Diệp và Qúy Tư Thần mấy người họ cũng căng thẳng vô cùng, vẻ thất bại hiễn rõ trên khuôn mặt của họ, bởi vị họ biết một khi Vân Khanh đã buộc tội thì không còn có gì có thể thay đổi được nữa.
Một giậy, hai giây,…..ba mươi giây sau…..
Không hề có câu trả lời.
Đại sư tỷ chau mày.
Thẩm phán ngõ ngõ chiếc búa của mình xuống bàn. Nói to, “ Nhân viên tư pháp, xin mời đảm bảo vị trí của người bị hại, người bị hại, nhắc lại một lần nữa, bây giờ tôi muốn hỏi cô, cô là người bị hại và cũng là nhân chứng trực tiếp, là người đưa ra cáo buộc buộc tội, cô có đồng ý hay không?”
Sau khi câu nói vang lên được hai giây, giọng nói của cô truyền đến.
“ Tôi phản đối.” Ba chữ này, rất rõ ràng, rõ ràng đến mức mỗi một người trong căn phòng đều cho rằng mình đã nghe nhầm.
Đại sư tỷ ánh mắt lạnh lùng, lóe lên một tia lạnh lẽo, quay đầu lại khó khăn cười hỏi Giang Thành Vũ, “ Tôi nghe nhầm sao?”
Vẻ mặt của Giang Thành Vũ cũng chyển dần từ bất cần đời sang nghiêm nghị lo lắng, chau mày đứng thẳng người dậy, “ Mẹ kiếp, không nghe nhầm chứ!”
Trong vành móng ngựa, người đàn ông che dấu đi tấm lưng cao thẳng của mình, tầm ngâm lại.
Thẩm Thanh Diệp thở dốc vài hơi không dám tin bản thân mình đã nghe thấy cái gì! Bọn họ nghe thấy cái quái gì vậy?! Hoàn toàn không ngờ được sẽ nghe thấy ba chữ đó, lại còn từ chính miệng của Vân Khanh nói ra nữa chứ, thật sự, bất luận có thế nào cũng không thể ngờ đến được luôn!
Vân Khanh rất đau khổ, trong lòng đau vô cùng…. Ngưng đau rồi lại đau, cô cũng chỉ có thể nói, “ Tôi phản đối toàn bộ những gì mà công tố viên đưa ra tội trạng của bị cáo, phản đối hai người nhân chứng mà tòa án đưa ra để làm chứng, tôi không hề bị….. bạo hành, cưỡng bức, không có…..bị anh ta cưỡng hiếp gì cả, không bị giam cầm…..”
Những giọt nước mắt, cứ thế chảy ra, không có tiếng động gì rơi xuống bàn, từng giọt từng giọt, ấm nóng vào tận xương tủy, cô nắm chặt lấy cạnh bàn , mơ hồ tiếp tục nói,” Tôi và anh ta sau năm trước…. là thật sự yêu nhau, tôi không hề bị anh ta làm hại bất cứ điều gì, tôi, đều là tự nguyện……”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT