Tiếng bước chân của Cố Trạm Vũ truyền đến, Vân Khanh chưa kịp điều chỉnh âm thanh của điện thoại, anh ta đã đẩy cửa ra ——!

Vân Khanh buông tay, điện thoại rơi trên giường, Cố Trạm Vũ nhìn động tác của cô rồi nhìn điện thoại rơi trên giường, khẽ cười, “Y tá đun nước thảo dược xong rồi, anh mang lên đây cho em, dạ dày thế nào rồi? Bác sĩ sẽ đến ngay thôi.”

Lúc này Vân Khanh không tiện cầm điện thoại lên nữa, ngồi bên mép giường, nhìn chậu nước nóng hôi hổi, cô quay đầu cười, “Cha em làm cá hơi tanh, khả năng là em ăn nó nên mới có vấn đề.”

Ánh mắt Cố Trạm Vũ sâu xa, nhìn cô chăm chú, “Ngoại trừ dạ dày không thoải mái, dạo gần đây cơ thể em còn có triệu chứng mới nào khác không?”

Triệu chứng mới?

Ngoài những di chứng sau khi hồi phục trí nhớ ra, mất ngủ, hoảng hốt, đình trệ, kén ăn, không biết trân trọng bản thân.

Vân Khanh lắc đầu.

Cố Trạm Vũ mím môi mỏng, không lên tiếng, đi tới, đặt chậu nước xuống đất, anh ta đeo găng tay như cũ, nhẹ nhàng cởi giày cho cô.

“Tự em có thể làm được.” Vân Khanh cúi đầu đưa tay ra.

Anh ta không để ý đến sự phản đối của cô, nâng chân của cô lên, ngâm vào trong chậu nước ấm nóng, trong phòng tràn ngập mùi hương của thảo dược.



Anh ta rửa chân cho cô, tầm mắt liếc nhìn chiếc điện thoại của cô, Cố Trạm Vũ cúi đầu nên nhìn không rõ ánh mắt, lơ đãng hỏi một câu, “Vừa rồi y tá nói em ở trong phòng có hơi khó chịu, anh lên xem thì thấy em nhìn điện thoại, sao thế, có chuyện phiền muộn trong lòng sao?”

Vân Khanh im lặng một lúc, ngón tay để ở sau lưng hơi siết chặt lại.

Vừa rồi cô gửi tin nhắn cho cha, đoạn tin nhắn đó Cố Trạm Vũ có thể xem, không có gì cả, nhưng nếu Vân Dật đọc được tờ giấy đó rồi trả lời tin nhắn, vậy thì không ổn.

Thế nên vừa nãy, Vân Khanh chưa kịp điều chỉnh lại âm thanh, cũng chưa kịp giấu điện thoại đi, rất căng thẳng.

Cô theo bản năng liếc nhìn điện thoại, gương mặt tỏ vẻ tự nhiên, từ tốn giải thích, “Em gửi tin nhắn cho cha em, ông ấy cầm một ít thuốc bổ về, em sợ ông ấy không biết uống thế nào, dặn dò ông ấy một chút, phiền muộn là bởi vì cơ thể không thoải mái, không có chuyện gì khác, nếu anh không tin, anh có thể xem điện thoại của em.”

Nói xong, ánh mắt Vân Khanh có phần kiên quyết, vẻ mặt thoáng hiện lên sự mất mát.

Cố Trạm Vũ lẳng lặng nhìn, đáy mắt xẹt qua một tia buồn bực, anh đúng là quá đa nghi rồi.

Vừa nãy Vân Thừa Thư cầm đồ về, anh lập tức theo bản năng mà để ý.

Cô đã nói như vậy, thì đúng là hợp tình hợp lý.

Mà cô cũng nói trước, nếu anh ta nhìn điện thoại của cô, chứng tỏ anh ta thật sự đang nghi ngờ cô.



Anh lắc đầu, bật cười nói, “Khanh Khanh, em đừng tức giận, anh chỉ thuận miệng hỏi thôi, không phải là không tin em, đồ ở đây em thích đưa cho ai cũng được, hay là lần sau anh bảo người đưa nhiều đồ đến, nhé?”

Tâm trạng Vân Khanh đã không còn ở đây nữa, gật đầu, trái tim như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, rất sợ lúc này tin nhắn hồi âm của Vân Dật xuất hiện không đúng lúc, như vậy thì sự nghi ngờ của Cố Trạm Vũ lại càng thêm sâu sắc.

Ngâm chân hết nửa giờ đồng hồ, Cố Trạm Vũ cũng ngây người nửa giờ đồng hồ, Vân Khanh ngay đến cả thở cũng không dám thở mạnh, rất là dày vò.

Cũng may đến cuối cùng, không có tiếng tin nhắn tới, điện thoại rất im lặng.

Dù sao Vân Dật cũng là em trai cô, chị em hai người đã chung sống nhiều năm, Vân Dật cũng rất thông minh.

Lúc Cố Trạm Vũ đi ra ngoài, Vân Khanh lau mồ hôi ở hai bên thái dương, cả người không còn chút sức lực nào, yên lặng nằm trên giường.



Vân Dật vội vã từ tiểu khu Thụy Phong về khu nhà trọ của mình.

Vẫn luôn siết chặt tờ giấy trong tay.

Lúc đầu cậu muốn lấy điện thoại của cha để trả lời tin nhắn của cô, chất vấn, nhưng trong lòng lại có vài điều trăn trở, cậu hiểu cô, vì lý do an toàn, cậu không lập tức hồi âm.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play