Vân Khanh cảm thấy căng thẳng xen lẫn nhiều cảm xúc phức tạp khiến cô không thể ngẩng đầu lên nhìn Tần Luật.

Tay cô đặt trên đầu gối, chỉ im lặng nắm chặt rồi lại thả lỏng, hơi thở cũng trở nên chậm chạp.

Đầu óc căng thẳng, cô cúi xuống giấu những giọt nước mắt, nghiêng đầu chú ý đến Cố Trạm Vũ.

Cố Trạm Vũ quay người lấy một ly rượu mới, một người doanh nhân ở bên cạnh kéo anh ta lại. Thấy anh ta quay lưng về phía bên này, Vân Khanh lập tức đi gặp Tần Luật.

Tần Luật đã tìm được vị trí của cái túi. Trước mặt anh ta có cái cột, vừa hay có thể nấp người trốn ở phía sau.

Anh ta lấy bỏ vào túi quần tây, ánh mắt đảo nhìn ngó xung quanh, trông khuôn mặt của cô gầy đi rất nhiều, không muốn rời đi.

Vân Khanh nghiêng người, dựa vào ghế sô pha. Sau lưng, anh ta đã đi xa vài bước.

Tần Luật ngây người, cổ họng nghẹn lại. Cô ấy bây giờ do sợ hãi hay khó khăn gì mà đến người quen cũng không muốn nhìn.

Anh ta đút tay vào túi quần, xoay người lại rảo bước quay lại theo lối đi.

Vừa đi đến góc cầu thang, Tần Luật ngẩng đầu lên, ánh mắt vẫn còn đang thơ thẩn, gọi điện thoại cho Quý Tư Thần, “Tư Thần, tôi lấy được rồi! Tình hình của cô ấy không được ổn, đến gặp tôi cũng không ngẩng đầu lên nhìn, trông có vẻ chống đối, thôi làm theo kế hoạch B đi, nhanh chóng rút lui. Bên đó Mặc Trầm bàn chuyện với cổ đông chắc cũng xong rồi, cậu trông chừng cậu ấy, đi ra qua cửa sau. Tôi lập tức qua....”



Quý Tư Thần thở dài nặng nhọc.

Tần Luật vừa chớp mắt đã nghe thấy giọng khàn khàn của Quý Tư Thần vang lên, “A Luật, không kịp nữa rồi.”

“Không kịp nữa rồi, cậu ấy đã nhìn thấy cô ấy rồi.”

Tần Luật đột nhiên cúp điện thoại, nhìn lên cầu thang.

Ở góc giữa cầu thang, Lục Mặc Trầm đứng đó, áo sơ mi trắng quần tây đen, đến đây cũng không kịp thay quần áo, cao to đẹp trai lại còn vô cùng tuấn tú, không biết đã thu hút ánh nhìn của biết bao nhiêu cô gái.

Nhưng ánh mắt của anh như đóng băng lại, vẻ băng giá và đau đớn chầm chậm bao phủ khắp cơ thể anh cho đến khi cả người đơ lại như một bức tượng điêu khắc.

Ánh mắt anh tăm tối, trống rỗng, nhìn xuyên qua một nửa hội trường.

Trong lòng Tần Luật thầm hét lên thôi chết rồi, vội vàng chạy lên. Quý Tư Thần ở bên cạnh cố gắng giữ lấy Lục Mặc Trầm.

Ánh mắt hai anh em va vào nhau, Quý Tư Thần hạ giọng nói, “cậu ấy tận mắt nhìn thấy rồi, lúc vừa đi từ trên lầu xuống, ánh mắt nhìn xa xăm. Nếu không phải cậu ấy dừng lại thì tôi cũng không biết là cô ấy ở đó.”

Lục Mặc Trầm cứ nhìn về phía đó, đôi môi mỏng khô khốc từ từ chuyển động, “A Luật, hai người đang làm cái gì vậy?”



Tần Luật vội vàng giải thích, “Cô ấy năn nỉ tôi làm giám định giúp nên mới đợi tôi ở đây. Đồ tôi đã lấy được rồi, Mặc Trầm, Mặc Trầm..Cậu đừng qua bên đó.”

“Tại sao?” Hình như anh không thể phản ứng gì, ngỡ ngàng quay đầu lại nhìn anh ta chằm chằm.

Tần Luật nhíu mày, trong lòng bỗng cảm thấy chua xót, “Mặc Trầm, trong lòng cậu biết rõ hơn ai hết.”

“Tôi biết rõ.” Anh nhếch mép, đôi môi cong thật đẹp, giọng nói như môt tờ giấy nhám “tôi biết rõ nhưng tôi vẫn muốn qua đó, không muốn ở cách xa như này...xa quá, xa đến nỗi tôi không nhìn rõ cô ấy trở nên gầy như thế nào.”

Quý Tư Thần cũng cảm thấy khó chịu, nhìn thấy anh muốn bước lên liền sống chết ngăn lại.

Dường như cơ thể người đàn ông đang run lên, vững chắc như núi nhưng cuối cùng cũng nhẫn nhịn không bước ra một bước nào.

Có vẻ như anh đang lẩm bẩm cái gì, chỉ nói cho bản thân nghe mà thôi.

Cuối cùng, anh nặng nề quay người lại, nhắm chặt mắt nói “đi thôi”

“Ấy, đó có phải là tổng giám đốc của Thịnh Thế, Lục công tử? Tiếng thì thầm ở tầng dưới vang lên.

“Lục công tử điềm tĩnh như núi, không ngờ sắc mặt không đổi đến tham gia yến tiệc, lệnh bắt anh ta sắp có rồi nhỉ?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play