Trong phòng họp, ánh mắt mọi người đều rũ xuống, cằm rơi xuống đất cũng không dám nhặt lên
Mặt Giang Thành Vũ tối sầm lại, đi về phía cái bàn, quăng con bé lên trên. Trên người anh ta toàn mùi sữa, cô gái trẻ bên cạnh kéo thắt lưng anh ta, cười nói, “Anh Giang à, anh nhận đứa con gái này ở đâu vậy? Mùi sữa còn nặng hơn mùi sữa trên người tôi nữa đó.”
Giang Thành Vũ quay đầu không chớp mắt, “cô thấy nói những câu này trước mặt trẻ con có thích hợp hay không hả?”
Khuôn mặt xinh đẹp của cô gái đanh lại, cô ta bình thường quen nói năng thô tục, dâm đãng, anh ta cũng có lúc thích nghe mà.
“Cút” Anh ta thì thầm.
Cả căn phòng đột nhiên yên tĩnh. Không ai dám nói gì cả, vô cùng sợ hãi.
Nhưng anh trầm ngâm nhìn “túi sữa nhỏ” trên bàn, muốn bò dậy mà không dậy được, vẫn là cái đầu trọc đáng yêu như vậy. Là một cô bé đầu trọc dễ thương.
“Đi xuống lấy cho tôi một bộ quần áo.”
“Vâng, anh Giang.”
“Cất hết ánh mắt của các người đi cho tôi, cút hết ra ngoài.”
“Vâng vâng, anh Giang…”
“Đợi chút, cậu đi rót cốc nước lại đây!” Khuôn mặt người đàn ông rất bực bội.
Mã Tử vội vàng đi rót nước, đặt lên bàn
Tiểu Đào Tử rất sợ chỏm tóc mào gà giữa đầu của Mã Tử. Trên cánh tay cậu ta có hình một con rồng xanh, trông rất đáng sợ.
Con bé nép vào phía sau, ánh mắt run rẩy sợ hãi.
Giang Thành Vũ nhìn thấy vậy, liếc Mã Tử, Mã Tử vội vã rời khỏi đó. Người đàn ông bước tới nhíu mày hỏi, “thuốc của cháu đâu rồi?”
Tiếu Đào Tử nhanh chóng xoay người, nắm lấy cái túi nhỏ của mình, lấy ra một viên thuốc màu trắng nhét vào miệng. Thuốc đắng quá, mặt con bé nhăn lại như cái túi.
Giang Thành Vũ nhìn con bé chằm chằm, đôi mắt hơi híp lại, tay cầm cốc nước lên. Hai cánh tay nhỏ bé của nó ôm chầm lấy cốc nước, không cẩn thận ôm phải một ngón tay của anh ta.
Anh ta liếc mắt, bàn tay nhỏ bé ôm lấy ngón trỏ của anh anh ta như đang ôm một cái cây lớn.
Cảm giác rất lạ lùng lướt qua. Nhưng anh ta chỉ là người lạ lướt qua và hôm nay là ngoại lệ.
Đặt cốc nước xuống liền kéo con bé xuống, chỉ tay ra phía cửa nói “đi ra ngoài”
Tiểu Đào Tử ôm cái túi nhỏ, nghĩ mình thật sự hết chiêu rồi. Dì Thủy Thủy nói người đàn ông này khó đối phó quá, tính khí cũng tệ như cục đá thối tha. Con bé vắt óc suy nghĩ, không thể dùng chiêu cơ thể không khỏe nữa rồi. Phải làm thế nào bây giờ, nói chuyện với chú ấy ư?
Tiểu Đào Tử đành phải nói chuyện, “ba ba, ba tên là gì vậy?
“Lại gọi bừa rồi.”
“Chú à, chú tên là gì vậy?”
“Liên quan gì đến mày.”
“Chú ơi, chú thực sự chẳng phong độ lịch thiệp chút nào cả, chắc là có liên quan đến nghề nghiệp của chú. Vậy chú à, chú làm nghề gì thế?
Giang Thành Vũ nhíu mắt, cái thứ não hạt dưa này lanh lợi thật. Muốn nghe ngóng thông tin ư?”
Anh ta ngồi xuống, đôi chân dài vây quanh con bé, cười một cách quỷ quái hỏi, “muốn ở đây cùng ta sao? Nói cho ta biết, ai sai cháu đến nhà vệ sinh nam tìm ta thế?”
Trái tim của Tiểu Đào Tử đập thình thịch. Không ổn rồi, con bé bị quân địch phản đòn rồi.
Con bé nghiêng đầu nói, “Này, chẳng phải chú đi nhầm vào nhà vệ sinh nữ sao? Cháu rõ ràng đã đi vào nhà vệ sinh nữ mà.”
Giang Thành Vũ nheo mắt, “Ai bỏ cháu lại nhà vệ sinh thế?”
“Cháu muốn đi vệ sinh thì dĩ nhiên là tự cháu đi rồi, đâu có ai bỏ quên cháu đâu. Có mỗi chú vừa nãy bỏ cháu lại.
“...”Giang Thành Vũ đăm chiêu, “ta hỏi ai đưa cháu đến đây? Mẹ cháu hả? Mẹ cháu là ai?”
Cô gái nhỏ ngây thơ, ngốc nghếch đáp “bạn của mẹ đưa cháu đến đây uống rượu hỷ. Mẹ cháu là bác sĩ đó.”
“Ta hỏi mẹ cháu tên gì?”
Tiểu Đào Tử bĩu môi, “sao có thể nói cho chú biết mẹ cháu tên gì được. Chú trông giống người xấu như vậy, cho dù chú muốn theo đuổi mẹ cháu, cháu cũng không đồng ý đâu.”
“...”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT