Tiểu Đào Tử đã đợi sẵn ở cửa, cái miệng nhỏ căng thẳng, “Dì Khanh Khanh, quân địch thế nào rồi?”

Vân Khanh ngồi xổm xuống, sờ khuôn mặt của cô bé, vẻ mặt nghiêm túc, "Tiểu Đào Tử, đối phương là một người đàn ông trông dữ tợn, dáng người rất cao, mặc áo sơ mi hoa, nói tiếng Quan Thoại, giọng không chuẩn. Nhiệm vụ của con là mê hoặc chú ấy và làm vượng bận chú ấy. Hãy nghĩ cách để nói chuyện với chú ấy và ở bên cạnh chú ấy, nhưng con không thể làm chú ấy tức giận, để tránh làm mình bị thương. Con có sợ không?"

Tay Tiểu Đào tử nắm chặt, dừng một lát, lắc đầu một cách kiên quyết, nghiến răng nghiến lợi.

Vân Khanh cười khổ sở, “Tuyệt lắm. Tiểu Đào Tử của dì, có lẽ con sẽ không ghét cảm giác ở cùng chú ấy. Cuối cùng, nhiệm vụ quan trọng nhất, đó là nhân lúc chú ấy không để ý, lấy một ít tóc của chú ấy, giấu đi, sau đó cho vào trong túi nhỏ của con, nhớ kỹ, con không được khiến chú ấy cảnh giác, giống như trong phim giám điệp ấy, không phải con thường cùng mẹ chơi Despicable Me sao? Cứ diễn như vậy, cố gắng nhé!”

"Dạ! Con, con sẽ cố gắng! Con sẽ hạ địch thủ!" Cô bé dùng tay vỗ vỗ bộ ngực gầy gò, có chút không tự chủ, vẻ mặt bối rối, vô cùng đáng yêu.

Vân Khanh vuốt ve chiếc mũ nhỏ, dẫn cô bé đi ra ngoài, không ngờ mới đi được vài bước, cửa phòng họp đằng kia đột nhiên mở ra, hai người đàn ông chân dài uể oải bước ra.

Vân Khanh nghiêng người sang một bên, lép vào tường.

Giang Thành Vũ xoay người, vứt điếu xì gà đi, "Tôi vào phòng vệ sinh một lát."

Cả đám giải tán, Vân Khanh ôm cô bé đến phòng vệ sinh, đến cửa nhà vệ sinh màu vàng tươi, Vân Khanh đặt nó xuống, sau khi cho cô bé uống thuốc xong, cô miễn cưỡng xoa đầu, tim đập nhanh hơn, “Đi đi, Tiểu Đào Tử, ngoan!”

Cô bé đứng ở cửa nhà vệ sinh, khi quay đầu lại đã không trông thấy dì Khanh Khanh, Tiểu Đào Tử nhìn chằm chằm vào tấm biển có biểu tượng người không mặc váy, trong lòng buồn bực và vô cùng lo lắng. Đây là khu vệ sinh nam! Dì Thủy Thủy nói đó là nơi chim lớn qua lại, cô bé có thể vào sao?

Chân nhỏ rón rén, tay nắm chặt, đầu nhỏ thò vào cửa…



……

Sau khi Vân Khanh rời đi, Hạ Thủy Thủy trong lòng không yên, quay đầu liền liên lạc với đám người Qúy Tư Thần, hiện tại cô có thể coi là cầu nối giữa hai bên.

Vừa lên xe BMW, đã lái đến tòa nhà Thịnh Thế, từ khi Lục tổng xuất biện, cũng chưa hề rời khỏi công ty, việc truyền dịch đều được tiến hành ở phòng làm việc, anh hiểu rằng mình không thể gục ngã, hoặc anh đang tự hành hạ mình, để vơi đi nỗi đau trống vắng trong lòng.

Nhưng trong tim anh bây giờ đang có hàng ngàn nút thắt, một số đã chết rồi, đơn giản khi nhìn thấy phản ứng của Khanh Khanh hôm nay…

Hạ Thủy Thủy cảm thấy trong cổ họng như đang có một bầu không khí ngột ngạt, lắc lắc đầu, đạp ga.

Bọn người Qúy Tư Thần cũng hầu như ở đây cả ngày, cho nên Hạ Thủy Thủy ra vào rất thuận tiện.

Lên đến tầng cao nhất, Hạ Thủy Thủy xách túi đi ra, đi qua A Quan, bước thẳng đến phòng làm việc tổng tài, Qúy Tư Thần, Tần Luật, Thẩm Thanh Diệp quả nhiên đều đang ở trong này.

Lục tổng đang ngồi trên ghế điều hành, đầu hơi cúi xuống, bóng đen khiến gương mặt ấy càng trở nên trầm lắng và mệt mỏi hơn, không có biểu cảm gì, nhíu mày, cánh tay mảnh khảnh tựa vào mép bàn, có một giá truyền dịch bên cạnh anh, chất lỏng đang nhỏ giọt, thư ký Tống đang sắp xếp lịch trình, “Lục tổng, không biết tối nay có được không, đến tham gia một bữa tiệc kinh doanh, liên quan đến vấn đề đối thủ dòm ngó đến cổ đông của Thịnh Thế.”

“Tổ chức ở đau?” Anh lạnh giọng, nhíu mày, đối với việc này không mấy quan tâm, tùy ý hỏi.

“Khách sạn Thế Tôn.” Thư ký Tống trả lời, nhưng đoán với tâm trạng này của Lục tổng, chắc sẽ không đến.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play