“Tôi sẽ tự ăn, Trạm Vũ.” Giọng cô khàn khàn và yếu ớt nên nghe có vẻ nhẹ nhàng.
Cố Trạm Vũ mỉm cười: “Lúc trước anh chưa đúc em ăn, là anh không đúng. Đừng nhắc đến những chuyện đó, sau này ngày nào anh cũng sẽ chăm sóc em như vậy.”
Anh ta đang thăm dò, buổi sáng cô nhắc chuyện muốn đi khỏi. Tâm trạng anh ta rất kém, nhưng buổi chiều cho tới giờ, cô vẫn chưa nhắc lại. Có lẽ cô không nhớ được, có lẽ cô đã đổi ý?
Ánh sáng trong đôi mắt của Vân Khanh mờ mịt: “Cho dù tôi ở lại, anh cũng biết rất rõ. Cả đời này, anh không thể lại gần tôi. Tôi không thể thỏa mãn anh như những người phụ nữ khác. Cho nên Trạm Vũ, chuyện này không thực tế. Anh là một người đàn ông bình thường, sự ngăn cách giữa tôi và anh đã định như vậy rồi.”
“Anh có thể không cần những thứ đó!” Cố Trạm Vũ lo lắng, đôi mắt cố chấp: “Đó là vì anh muốn trả đũa em. Anh đã làm chuyện xấu rồi. Em cho anh một cơ hội để anh chứng minh anh có thể giữ mình trong sạch.”
Vân Khanh nhìn anh, nụ cười mệt mỏi nhưng cô không kiên quyết nói tối nay sẽ rời đi.
Cố Trạm Vũ cảm thấy có hy vọng. Anh ta nắm cổ tay cách quần áo của cô: “Em không cần phải hứa với anh bất cứ điều gì, cứ để anh chăm sóc cho em. Hoặc là cho đến khi bệnh tình của em khỏe lại được không? Em nói em gần như không kiểm soát được bản thân. Chiều nay thì sao? Mỗi đêm em đều trói tay chân mình, vì em sẽ run rẩy, đau đến nỗi không cẩn thận làm mình bị thương, thậm chí không biết tiếc thương bản thân trong vô thức. Anh có thể yên tâm sao? Có tiếng động nhỏ em cũng rất khó chịu, thần kinh của em rất yếu. Cơ bản em không khoẻ. Anh cũng không biết tại sao em đột nhiên tinh thần trở nên khỏe khoắn, nhưng tổng quan thì em vẫn chưa khoẻ hẳn. Ngược lại anh cảm thấy em càng ngày càng kiềm nén bản thân mình.”
Vân Khanh nhắm mắt lại rồi nhẹ nhàng mở mắt ra: “Tôi muốn gặp Gia Ngọc. Trạm Vũ, chuyện anh đã hứa với tôi, hy vọng anh vẫn còn nhớ.”
Cố Trạm Vũ ngây người, đột nhiên anh ta hiểu ra điều gì đó. Thì ra cô ép bản thân mình như vậy có thể chỉ là lo cho chuyện của Tô Gia Ngọc.
Ngược lại, anh ta có chút hài lòng, chứng tỏ cô ít nhất có chuyện phải lo, còn hơn là không có chuyện gì, anh ta gật đầu: “Em có thể gặp cô ấy. Đợi em khoẻ hơn thì anh sẽ sắp xếp.”
“Vậy ngày mai đi, tôi muốn gặp cô ấy.”
Cố Trạm Vũ nhíu mày. Bây giờ cô bước ra khỏi nhà là có vấn đề, nhưng anh ta không nói rõ ràng, đút cháo cho cô, nhìn khuôn mặt gầy gò quá mức của cô, anh nhớ tới lời nhắc nhở của Giang Thành Vũ hồi chiều.
Trong đầu của Cố Trạm Vũ lóe lên suy nghĩ. Anh ta quan sát cô, nghi ngờ rồi hỏi cô: “Khanh Khanh, chiều này em có phải vì Giang Thành Vũ tới, em muốn biết chuyện của Tô Gia Ngọc nên mới xuống giường để nghe phải không?”
Ngón tay của Vân Khanh đặt ở bên hông, nắm chặt lấy khăn trải giường. Cô chậm rãi nhớ lại chuyện xảy ra lúc chiều, sau đó cô lắc đầu: “Buổi chiều tôi bị đau, đặt chân xuống đất thì đột nhiên đau ...... Giang Thành Vũ? Anh ta là ai …... Anh ta là người hại Gia Ngọc ...... Anh ta đã tới đây sao?”
Cố Trạm Vũ nhìn vào đôi mắt của cô, anh ta hơi mơ hồ và hỗn loạn. Anh ta nhìn rất lâu, trong lòng từ từ nhẹ nhõm.
Cô bối rối, trí nhớ cũng rối rắm, xem ra cô không có nghe lỏm. Anh ta nên yên tâm, bây giờ cô rất ghét Lục Mặc Trầm, cơ bản không thể nhắc đến người này. Cô sẽ không để ý đến vụ án liên quan công trường!
Cố Trạm Vũ tiếp tục đúc cho cô ăn cháo xong. Anh ta lau tay chân cho cô, bôi thuốc cho cô, thắp hương an thần cho cô, khi cô ngủ anh ta vẫn cố định tứ chi của cô.
Anh ta ở với cô cho đến 12 giờ và nói với cô: “Ngày mai anh sẽ đưa em đến gặp Tô Gia Ngọc.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT