Vân Khanh nghe vài câu, ước chừng đã nhận ra là ai, là Giang Thành Vũ!
Cô chưa từng nghe giọng nói của Giang Thành Vũ, nhưng dường như…… đã nhìn thấy ảnh chụp của anh ta, nhưng cô nhớ rõ Gia Ngọc miêu tả, khẩu âm Quảng Đông của anh ta rất nặng, lúc này hành lang rất yên tĩnh, giọng nói của người đàn ông vô cùng trầm thấp, có một loại khàn khàn từ tính, Vân Khanh ngơ ngác đảo mắt nhìn không trung.
Ngón tay cô bị băng bó, nhẹ nhàng vén chăn lên, chống đỡ thân thể, giống như vô ý thức bước xuống giường.
Một lát sau cô mới phản ứng lại hành vi của mình, là vì sao?
Bởi vì Gia Ngọc.
Đúng vậy, mấy ngày nay điều duy nhất mà trong lòng cô lo lắng, cưỡng chế chính mình phải duy trì thân xác trống rỗng này, thúc giục bản thân thức tỉnh, chỉ có chuyện của Gia Ngọc.
Cô đi chân trần, ngón chân cũng băng bó, không tiếng động lê bước trên sàn nhà, đi đến phía sau cửa.
Tiếng nói dưới lầu càng lúc càng rõ ràng, Vân Khanh ôm đầu, đau đớn nhắm mắt, xua đi âm thanh ong ong ông ông trong lỗ tai, tiếp cận ván cửa.
Giang Thành Vũ cắn xì gà bước vào cửa, dáng vẻ tùy tiện, phía sau đi theo hai đàn em mang súng.
Anh ta đi vào phòng khách, nhìn xung quanh một vòng, ngón tay cầm điếu xì gà lười biếng phủi phủi, nhắm mắt chế giễu: “Chủ tịch Cố, phong thủy nhà anh không ra sao cả.”
Cố Trạm Vũ nhíu mày, ánh mắt lạnh nhạt, đối lập với vẻ lười biếng của Giang Thành Vũ, thân hình thẳng tắp, lộ ra vẻ phòng bị.
Giang Thành Vũ nhìn thấy ánh mắt anh ta quét về phía cầu thang, còn nhìn thời gian.
Giang Thành Vũ liền nhếch môi cười khẽ một tiếng: “Tôi gọi anh nhiều ngày như vậy cũng không ra khỏi động, buộc tôi phải tự mình tới cửa, mặt mũi của anh thật lớn nha?”
“Chủ tịch Giang, có chuyện gì?”
“Đến xem rốt cuộc là mỹ nhân như thế nào, lại khiến cho Chủ tịch Cố thần hồn điên đảo, nghe nói là vợ trước của anh, đây là lần đầu tiên tôi thấy có người có sở thích nhai lại như vậy, ôm được mỹ nhân về như thế này, Chủ tịch Cố hẳn là nằm mơ đều gặp mộng xuân nhỉ?”
Vẻ mặt Cố Trạm Vũ lạnh như băng: “Nếu Chủ tịch Giang chỉ nói mấy lời vô vị như vậy, thì có thể trở về!”
Giang Thành Vũ đặt chén trà xuống, đứng lên, một tay cắm vào túi quần đi vài bước, áo sơ mi nhạt màu bao lấy thân hình gầy gò, cười đến lồng ngực chấn động: “Thiên Dạ đã bị bắt 10 ngày, anh làm như không biết?”
Vẻ mặt đang mỉm cười của anh ta đột nhiên trở nên sắc bén.
Cố Trạm Vũ ngừng một chút, lãnh đạm nói: “Mấy ngày nay chẳng phải là Chủ tịch Giang cũng không vội sao? Tôi nghĩ Chủ tịch Giang và cô Thiên mới là minh hữu, không nên bạc tình như thế.”
Ánh mắt Giang Thành Vũ nhìn lên lầu, đi thẳng về hướng cầu thang.
“Đàm luận, không phải là nên đến thư phòng để bí mật đàm luận sao?” Giang Thành Vũ cười lạnh, giọng điệu giễu cợt: “Nhìn ý của anh là muốn rời thuyền sao? Đêm đó anh có thể vây quanh sân bay, tôi đã cho anh mượn bao nhiêu nhân lực, Chủ tịch Cố, anh có biết tri ân báo đáp viết thế nào không? Hiện tại đang ở giữa sông, anh cho là anh có thể thuận lợi đi xuống? Đoạt lại mỹ nhân, dù sao cũng phải trả ‘tiền đặt cọc’ phải không?”
“Anh còn muốn gì ở tôi!”
Vẻ mặt Cố Trạm Vũ không kiên nhẫn, ánh mắt chú ý đến cánh cửa màu trắng ở giữa kia, lạnh lùng hạ giọng: “Lục thị gần như đã nằm trong tay anh, ban đầu anh muốn không phải là Lục thị sao! Về phần cô Thiên, cho dù cô ấy bị người ta khống chế, nhưng cũng không ảnh hưởng gì đến anh, mấy ngày nay vụ án công trường lại bùng nổ những bí mật kinh thiên, không ngừng có tình huống mới, chứng cứ Lục Mặc Trầm bị nhân cách phân liệt đã được đưa lên khắp các trang báo, không phải là muốn chứng thực tội danh giết người dã man của anh ta sao? Cô Thiên ngủ với anh ta, như thế nào, ngủ không ngon sao? Cho nên thẹn quá hóa giận muốn đẩy anh ta vào chỗ chết, việc này thì có liên quan gì đến tôi và anh?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT