Hạ Thủy Thủy còn lạnh lùng hơn so với anh ta: “Loại hành vi đê tiện hèn hạ của anh thật đáng ghê tởm! Nhân lúc cô ấy đang không có ai để dựa vào thì anh thừa nước đục thả câu sao? Cố Trạm Vũ, anh rốt cuộc có hiểu hay không? Cho dù là cô ấy khôi phục trí nhớ hay không khôi phục trí nhớ thì cô ấy và anh cũng không thể nào ở bên nhau được đâu! Quá khứ năm năm anh tạo ra cho cô ấy, sự hành hạ của anh dành cho cô ấy, sự tàn nhẫn của anh đối với cô ấy vẫn sờ sờ trước mắt! Thế nào, anh cho rằng dùng sự tàn nhẫn của Lục Mặc Trầm là có thể che đậy được sự tàn nhẫn của anh sao? Hai người đàn ông mà cô ấy gặp được đều không phải người tử tế, hai khoảng hồi ức đều là muốn cướp đi sinh mạng con người. Tại sao anh lại có thể nhẫn tâm bắt ép cô ấy khôi phục trí nhớ? Bây giờ cô ấy thành ra như thế này anh đã hài lòng chưa?!”

Ánh mắt Cố Trạm Vũ xẹt qua một tia đau nhức, cười nhạo nói: “Tôi cũng không hiểu tại sao cô lại vẫn có thế đứng về phía Lục Mặc Trầm? Tôi là cặn bã, chẳng lẽ anh ta không phải sao? Nếu như không phải vì năm ngoái gặp lại, anh ta nảy sinh nhu cầu sinh lý với Vân Khanh thì Vân Khanh có bị rơi vào cạm bẫy của anh ta hay không? Anh ta sáu năm trước đã ngược đãi Vân Khanh, sáu năm sau vẫn giả bộ mất trí nhớ để dụ dỗ cô ấy, ai mới là người cặn bã? Cô cũng rõ người tội lỗi nhất chính là Lục Mặc Trầm!”

Hạ Thủy Thủy đột nhiên không biết phải nói câu gì, đúng vậy, người có nhiều lỗi lầm nhất chính là Lục Mặc Trầm.

Đáng lẽ sáu năm trước anh không nên hành hạ cô, sáu năm sau cũng đừng nên khiêu khích trêu chọc cô. Cho dù đó là nhân cách thứ hai của anh nhưng cũng gây tổn thương cho Khanh Khanh, đây là tội không thể tha thứ.

Nếu như sáu năm trước không gặp phải người đàn ông như vậy, không bị người đàn ông đó giam cầm thì có lẽ bây giờ cô đã không đau đớn như vậy.

Tâm trạng của cô bây giờ như thế nào? Sáu năm trước đau đớn không gì sánh được, sáu năm sau lại yêu đến chết đi sống lại. Chuyện này vô cùng đau khổ, đau đớn đến mức không thể dùng ngôn ngữ để nói thành lời. Sáu năm trước, người đàn ông này coi côi như đồ thay thế, Thiên Dạ thậm chí còn cười nhạo cô…



“Dù sao thì kí ức cũng chỉ là kí ức, anh đừng có đâm dao vào tim cô ấy nữa!” Hạ Thủy Thủy lấy lại tinh thần, bắt đầu mắng chửi: “Anh đừng có vu khống tôi, nói tôi muốn đem cô ấy về với Lục Mặc Trầm. Tôi sẽ không làm thế, tôi chỉ không muốn để cô ấy ở bên cạnh một người lòng lang dạ thú như anh!”

“Không cần nói nữa.” Cố Trạm Vũ lạnh lùng, mặt không cảm xúc, chỉ ra bên ngoài: “Đừng nói là cô ấy không chịu đi, cho dù cô ấy có muốn thì chỉ một người vệ sĩ ở bên ngoài cũng có thể giết chết cô rồi! Hơn nữa, chồng cô chỉ là một gã nhà giàu mới nổi, cô có tiền để chi trả cho các dịch vụ chăm sóc y tế đắt tiền không? Bây giờ cô ấy cần một nhóm bác sĩ ở khoa ngoại, khoa nội và khoa tâm lý, cô có điều kiện để chi trả cho những người đó không? Bệnh tình của Khanh Khanh rất nghiêm trọng, phải nhanh chóng điều trị. Tôi đã mua đầy đủ thiết bị y tế cao cấp nhất và đặt trong biệt thự, ai có thể chăm sóc cô ấy tốt hơn tôi?!”

Hạ Thủy Thủy tức giận, giơ chân đạp anh ta một cái, nheo mắt lại cười: “Nói thì ra vẻ thanh cao, mục đích của anh không phải là giam cầm cô ấy sao? Anh cứ chờ đi, sau khi Khanh Khanh tỉnh dậy sẽ thay đổi ý định, làm sao cô ấy có thể ở bên cạnh anh cơ chứ?”

Nói xong, cô cắn răng rời đi. Hôm nay Khanh Khanh không đồng ý, nói nhiều nữa cũng vô ích, huống hồ Tần Luật cũng nói rồi, không cần phải hành động gấp gáp.

Hạ Thủy Thủy rời khỏi biệt thự, lái chiếc BMW đến thẳng bệnh viện Bắc Nhân, gọi điện thoại cho Quý Tư Thần, không biết rõ khu của cán bộ cao cấp nằm ở chỗ nào, dù sao cũng là nơi bí mật, thế nên cần phải có người ra đón.

Thế nhưng không ngờ người đến đón cô lại là anh trai văn nhã của Thẩm Thanh Dự- Thẩm Thanh Diệp.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play