Tần Luật nhíu mày: “Cô ấy có thể ở trong biệt thự của Cố gia chứng tỏ căn phòng đó cho cô ấy cảm giác an toàn. Bây giờ điều kiêng kị nhất với cô ấy là chuyển nhà. Tôi biết mọi người lo lắng cô ấy ở bên cạnh Cố Trạm Vũ thời gian lâu dài, có thể trong lòng không có nơi nương tựa nên sẽ nảy sinh tình cảm tin cậy dựa dẫm vào anh ta. Nhưng mà Cố Trạm Vũ cố chấp một cách điên cuồng như thế, anh ta nhất định sẽ không buông tay mà sống mái đối mặt. Cứng rắn, tranh chấp, mạnh mẽ đối với cô ấy mà nói là một điều vô cùng đáng sợ. Chúng ta phải lên kế hoạch lâu dài, nghĩ cách cho người lẻn vào Cố gia xem xét tình hình, chờ khi cô ấy tỉnh lại thì sẽ tính tiếp.”
Thẩm Thanh Diệp nghiêm túc lắng nghe, bỗng nhiên nghĩ đến một người: “Bạn thân của chị dâu, cái người mà em trai em thụ lý vụ ly hôn, tên là…”
“Hạ Thủy Thủy.” Quý Tư Thần chính xác nói ra một cái tên.
Thẩm Thanh Diệp liếc nhìn Quý Tư Thần, khẽ nhếch miệng: “Em trai em nói trong lúc cậu ấy xuất ngoại thì em phải canh chừng anh, Quý đại gia, cách Hạ Thủy Thủy xa một chút!”
“Bây giờ là lúc nói chuyện này à?” Quý Tư Thần gầm lên, cúi đầu lôi điện thoại ra gọi điện cho Hạ Thủy Thủy.
…
Đã hai ngày trôi qua.
Cố Trạm Vũ không rời khỏi căn phòng đó một bước, trông chừng cô qua cơn sốt.
Lúc xuống lầu, bầu không khí trong biệt thự Cố gia vô cùng u ám, cuối cùng, Lục Nhu Hi không nhịn được tức giận nói: “Con trai, trước đây con điên rồ thế nào mẹ không quan tâm, nhưng bây giờ con đã quá hồ đồ rồi! Tại sao con lại đưa đồ sao chổi đó về đây, đầu óc con có vấn đề gì vậy? Mẹ thấy cô ta điên điên khùng khùng, cả đêm khóc lóc, sợ chết người ta!”
Cố Trạm Vũ sa sầm mặt, nắm tay Lục Nhu Hi: “Mẹ, sau này chúng con sẽ ở bên nhau, con hi vọng mẹ đừng nói cô ấy như vậy!”
Lục Nhu Hi nhìn con trai, ánh mắt không thể nào tin được, cúi đầu run rẩy nhìn tay mình: “Con vì người phụ nữ này mà lục thân không nhận, bán công ty, làm bạn với xã hội đen. Hôm nay con vì cô ta mà đối đầu với mẹ? Trái tim con bị chó ăn mất rồi à?”
Cố Trạm Vũ trừng mắt: “Mẹ đừng đụng đến cô ấy, con cũng không trách mẹ. Đợi lát nữa con bảo cha đưa mẹ đến một ngôi nhà khác ở một thời gian!”
“Cố Trạm Vũ! Con làm mẹ quá thất vọng rồi, con định ép chết mẹ à?”
Cố Trạm Vũ hờ hững không nhìn lại: “Năm năm nay, nếu như không phải mẹ kích động con hận cô ấy, nói Bạch Vũ Linh khiến mẹ bị liệt, nói cha có người khác bên ngoài… thì con cũng sẽ không cố chấp như vậy. Mẹ, năm năm nay mẹ đã hành hạ cô ấy quá nhiều rồi, những gì cô ấy nợ mẹ cũng đã trả hết rồi.”
Lục Nhu Hi choáng váng, á khẩu không nói được câu nào, nản lòng thoái chí nhìn lên lầu.
Cửa phòng nhè nhẹ mở ra, Cố Trạm Vũ còn chưa bước vào đã thấy cô bật dậy khỏi giường, thân thể hơi co lại.
Ánh mắt Cố Trạm Vũ xẹt qua một tia đau đớn, cẩn thận đứng ở chỗ đó, chờ cô hít thở bình tĩnh trở lại: “Là anh, Khanh Khanh, là anh, Cố Trạm Vũ, không phải anh ta, em có nhận ra không?”
Vân Khanh dựa vào tường, thân thể lung lay bất động, yên lặng một lúc mới buông bàn tay đang ôm đầu xuống, thở hổn hển, như thể đột nhiên thoát khỏi cơn ác mộng.
Cổ họng khô khốc, cô nhìn cốc nước trong tay người đàn ông, sau đó mới chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn gương mặt đó.
Kí ức có nhiều điểm trùng lặp với sáu năm trước, hơi khác một chút nhưng cô vẫn có thể nhận ra. Người đó là Cố Trạm Vũ, nhiều kí ức nhanh chóng vụt qua, vô cùng hỗn loạn và lộn xộn, không sao sắp xếp lại được.
Cố Trạm Vũ thấy cô không lên tiếng, cũng không phản kháng lại anh ta thì nhẹ nhàng bước tới, lộ ra nụ cười dịu dàng: Anh biết em nhất định khát lắm rồi, hai ngày chỉ khóc lóc… Em uống nước trước đi.”
Cô nhìn anh ta, xác định không có ý gì khác thì mới ôm lấy ly nước đưa lên miệng uống.
Đổ không ít, bởi vì tay vẫn đang được băng bó run run.
Yết hầu Cố Trạm Vũ khẽ động đậy, vươn tay định lau giúp cô. Nhưng anh ta còn chưa động tới thì cô đã rụt người lại, anh ta ngập ngừng, bàn tay cứng lại giữa không trung.
Vân Khanh uống nước xong thì dựa vào giường, khẽ nhắm mắt lại, giọng nói khàn khàn: “Trạm Vũ, tôi muốn gặp cha… Rất muốn gặp… Quên đi, không gặp ông ấy nữa, không dám gặp. Có thể gọi Hạ Thủy Thủy đến đây được không?”
Nghe thấy giọng nói khàn khàn của cô, Cố Trạm Vũ khẽ liếm môi, gật đầu: “Được, để anh gọi cho cô ấy.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT