Lầu một vang ra tiếng động từ video, tiếng động lớn khi chuyển phim hoạt hình cũng thay đổi, dẫn đến Vân Khanh nghe không rõ, nên cô chạy xuống lầu.

Hai cái túi nhỏ quấn qua quấn lại: "Tiểu Vân Vân, dì lại nhốt mình trong thư phòng cả buổi trưa, theo con đi xem phim thôi.

'

"Không phải có tiểu Đào Tử hay sao?" Ánh mắt Vân Khanh nhìn đường xe chạy lắc lư bên ngoài.

"Nhưng mà chị thực tập nói, buổi chiều Tiểu Đào Tử phải ngủ hơn ba giờ, bây giờ cậu ấy đi ngủ rồi.."

Vân Khanh dẫn theo hai bé nhanh chóng đứng vững lại, đè thấp âm thanh mang theo ôn nhu vui sướng: "Có thể là ba về đó, không cần ầm ĩ ..."

Mấy bé rất thông minh lanh lợi, ai cũng biết dạo gần đây ba bồn bề công việc, công ty có việc lớn, trong nháy mắt đều đứng thẳng người, bộ dạng rất ngoan ngoãn.

Lúc Lục Mặc Trầm đi tới, phòng khách rất an tĩnh, thân hình cao lớn của anh dừng lại một chút, ánh mắt thâm thúy nhìn sơ qua, liền nhìn thấy giữa phòng khách là bóng dáng người phụ nữ và hai đứa trẻ.

Ngón tay của anh kéo cà vạt xuống, áo khoác cũng mở ra, thân hình hoàn mỹ, ánh nắng mặt trời chiếu vào vừa vặn chiếu lên mái tóc của anh, mái tóc sắc bén, bộ dạng tuấn mỹ thần kỳ, để lộ ra hương vị người đàn ông thành thục.

Như ngũ quan mệt mỏi che cũng không che được.

Ánh mắt Vân Khanh yên lặng nhìn anh, anh cao lớn vô cùng, ánh mắt nhìn cô cũng dần lộ ra ý cười ôn nhu.

Cũng không nói câu nào, anh cũng đang nhìn cô, ánh mắt ấm áp không đáy.

"Cha ơi! Con trai của cha nhớ cha muốn chết."



"Lão Lục lão Lục nhà ta, bảo bối Lão Lục..."

Âm thanh của hai bánh bao nhỏ đứng trước mặt anh không ngừng nói.

Vân Khanh buông hai bé ra, để cho bọn nhỏ ôm ba, cô không vội, sau khi hai đứa nhỏ quấn xong, cô mới bưng ly nước âm đi qua, đưa tới tay anh.

Lục Mặc Trầm quả thật rất khát, gần như cả ngày nay không đụng tới nước.

Môi mấy máy nhưng lại không biết nói gì, nhìn anh hoàn mỹ quay đi, cô cười: "Còn muốn uống nước không?"

Tay lớn của Lục Mặc Trầm ôm lấy vòng eo nhỏ của cô, cực nhỏ, không khác lắm một tay anh có thể nắm lấy được, ngón tay vân vê lớp áo mỏng, cúi đầu nhìn hai đứa nhỏ chạy ngược chạy xuôi. Anh dùng bàn tay ấm áp vói vào vạt áo của cô, cảm giác ôm ấp nhớ nhung, không kịp hôn cô, con lại chạy tới rồi.

Giọng anh có chút khàn khàn, áp lực kia tụ thành nhiệt, khàn khàn nói: "Nhớ em rồi."

Trong lòng Vân Khanh mềm nhũng xuống, ôn nhuận như vậy, nhìn hấu kết của anh, cô khinh khẽ một câu: "Em càng nhớ anh..."

Nói xong, hốc mắt cũng đỏ, cô nhận cái ly không kia, xoay người rời đi, ngón tay cũng nắm một ngón tay của anh, tham luyến nói: "Hôm nay sao lại về sớm thế? Hay ở lại một chút thì lại đi? Là lấy văn kiện gì hay sao? Em đi lên lầu tìm cho anh, anh ngồi xuống sofa nghỉ ngơi đi..."

Quần anh bị bốn cánh tay mập mạp ôm lấy, anh cúi đầu, chân dàn nang hai cái bánh bao trắng nộn, như đang ném tới.

Áo vest được cởi ra bỏ trên ghế sofa, anh nhìn cô chằm chằm, giơ tay lên nhéo nhéo mi, vẻ mặt thành thật: "Không đi, ở lại ăn cơm chiều, ở lại với mẹ con em."

Vân Khanh hơi ngạc nhiên, không khỏi căng mắt nhìn, tình hình bên ngoài nghiêm trọng như vậy, đã ầm ĩ lên đến trên trời rồi, mấy ngày nay chỉ xem tin tức liền biết toàn cục đang xảy ra chuyện gì, vậy tại sao anh lại đột nhiên về nhà, lại còn thời gian ở nhàn ăn tối?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play