Vết sẹo trên mi của anh nhíu lại rất chặt, rít điếu xì gà: "Liên quan gì đến tôi, muốn chơi tôi sao, tôi muốn đưa khẩu cung thì cô ta cũng là kẻ giết người."
Trong lòng thuộc hạ ách thán, thói quen cũng không giống người khác, cười hắc hắc: "Tóm lại chuyện này cho dù thế nào, cô gái kia mến khuê mật ra sao, Lục Mặc Trầm cũng nắm được trong tay."
"Còn không, ai để anh ta mang họ Lục nữa." Giang Thành Vũ hung hăng sờ cằm.
....
Mãi đến gần tảng sáng, Vân Khanh mới gặp được Gia Ngọc đi từ phòng thẩm vấn đi ra.
Lục Mặc Trầm cũng ngồi đợi ở đây với Vân Khanh, trên đường xử lý rất nhiều công chuyện, lúc này, Lục Mặc Trầm liền trực tiếp tìm cảnh sát trưởng nói chuyện.
Vân Khanh lôi kéo Tô Gia Ngọc qua một bên, :"Khẩu cung của cô tôi đã nghe xong rồi, Gia Ngọc, có một số chuyện tôi không rõ, cô không phải nói là do Giang Thành Vũ gọi cô lên sân thượng sao, vì sao cô lại nói đi gặp mặt người khác ở phòng bao?"
Tô Gia Ngọc nhíu chặt mi: "Sáu giờ tôi đến hộp đêm liền gọi cho anh ta, nhưng mà không gọi được, bảy giờ thì tôi có hẹn với Má Tang để nói chuyện từ chức, cô ấy nói để tôi làm xong đêm nay, liền kêu tôi đi tới chỗ phòng bao phổ thông, vào phòng đó tiếp rượu, ta cũng đi, cho nên tối hôm qua tôi không có gặp mặt Giang Thành Vũ, sau đó đi ra muốn gọi điện thoại cho cô, đụng phải Quý Nhã Chi."
"Cô nói là, toàn bộ quá trình Giang Thành Vũ không hề xuất hiện trước mặt cô?"
Tô Gia Ngọc cẩn thận nhớ lại: "Không có, nhưng anh ta có ở trong hộp đêm hay không thì tôi cũng không biết."
Khẳng định lại một lần nữa.
Sắc mặt khẩn trương của Vân Khanh bị Tô Gia Ngọc nhìn thấy, Tô Gia Ngọc cũng đoán ra được: "Cô hoài nghi chuyện của Quý Nhã Chi với Giang Thành Vũ có liên quan với nhau?"
"Bởi vì hình như là tôi đã nhìn thấy anh ta!" Vân Khanh nhíu mi: "Nhưng mà không có chứng cớ. Tóm lại tôi tìm Lục Mặc Trầm để nghĩ cách, hoặc là muốn khẳng định thì sẽ gặp Giang Thành Vũ, hỏi thẳng luôn.."
Đang nói chuyện thì Lục Mặc Trầm và cảnh sát trưởng đi tới."
Vân Khanh đỡ Tô Gia Ngọc đứng lên, cảnh sát trưởng nói: "Án này khởi kiện nhưng thiếu người làm chứng, mấu chốt nhất là người bị hại còn đang bị thương, tin tức bên bệnh viện truyền đến, trong lúc giải phẫu, thôi tôi nói thật luôn, có thể tỉnh lại thì không sao, nhưng nếu không.."
Tâm Vân Khanh trùng xuống.
Hơn tám giờ, bệnh viện bên kia truyền tin qua, nói giải phẫu đã xong!
Lục Mặc Trầm kêu lái xe, lập tức qua đó.
Nhưng mà khi đến khu vực nằm viện, lại nghe thấy tiếng khóc phế tâm phế liệt rất lớn của Bạch Vũ Linh, Vân Khanh dừng bước một chút.
Quý Nhã Chi được đưa vào phòng ICU chăm sóc đặc biệt, nhìn không có tiếng động.
Lục Mặc Trầm ngăn giữa hai người phụ nữ, bước lên hỏi bác sĩ trước: "Tình huống thế nào!"
Bác sĩ không dám không trả lời: "Người bệnh qua cuộc giải phẫu, tạm thời giữa được mạng sống, nhưng mà đã rơi vào trạng thái hôn mê rồi, có khả năng sẽ sống thực vật cả đời, tình hình không tốt lắm."
Sắc mặt của Tô Gia Ngọc trắng xanh, tình hình này... cô cũng đã nghĩ đến.
"Tôi muốn cô đền mạng! Bây giờ nó có khác gì người chết đâu, đền tôi hai cái mạng, các người là hai kẻ tiện nhân..." Ánh mắt của Bạch Vũ Linh đầy oán hận, :"Cảnh sát, tôi muốn kiện bọn họ tới cùng!"
Lục Mặc Trầm cầm bàn tay lạnh ngắc của Vân Khanh, xoay người, để cho cô kéo Tô Gia Ngọc đi.
Đi khỏi bệnh viện, giọng của cảnh sát trưởng liền nghiêm trọng: "Tình huống xấu nhất đã xuất hiện rồi. Tô Gia Ngọc, người nhà của người bị hại chống án cô cố ý giết người, đã báo lên Cục Công an, xét thấy khẩu cung của cô cũng không đúng, cần phải điều tra, trước mắt cô sẽ bị chúng tôi theo dõi, sau đó lại thêm một bước tìm chứng cứ, trước mắt cô bị hạn chế phạm vi hoạt động, Cục Công An kêu là cô phải tới, tạm thời có thể đi làm,nhưng có lúc sẽ bị gọi đến nhà giam, cũng mong cô phối hợp..."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT