"Anh cách xa cô ấy ra một chút!" Lục Mặc Trầm nhìn chằm chằm vào Cố Trạm Vũ, biểu tình lạnh lùng giống như một thanh kiếm sắc bén, gằn từng tiếng từ trong cổ họng ra.

Vân Khanh bị anh nâng đến bên cạnh, làm cho người ta sợ hãi, cô nói không ra câu nào.

Mặt Lục Mặc Trầm lạnh như băng.

Ánh mắt mà Cố Trạm Vũ nhìn lại anh cũng băng lãnh, nhìn Lục Mặc Trầm, nhìn hoa mắt tự chính mình gần Vân Khanh, đột nhiên phát ra tiếng cười hận ý: "Lục Mặc Trầm, tôi xem anh còn có thể gạt cô ấy bao lâu!"

Vân Khanh nhìn chằm chằm vào di động trong tay của Cố Trạm Vũ, nghe câu này liền hốt hoảng, không rõ ý gì, lừa gạt gì chứ?

Lục Mặc Trầm quay đầu ngoái nhìn, đáy mắt như có một trận phong ba đen mù mịt, hiện lên nhưng chỉ là trong nháy mắt, lạnh lẽo vô cùng.

"Theo anh đi." Anh ta khéo tay Vân Khanh qua, bước chân rất nhanh.

Vân Khanh không biết anh ta bị làm sao, ánh mắt của cô lại cảnh giác nhìn chằm chằm vào di động trong tay của Cố Trạm Vũ, không ngừng chăm chú vào nó, hoảng hốt.

Lục Mặc Trầm càng lúc càng lạnh đi, dùng lực lôi kéo cô đi, âm thanh cực gằn: " Nghe anh nói! Có chuyện gì tới cục cảnh sát đi!"

Vân Khanh nhận được lời cảnh cáo của anh, bị anh mạnh bạo túm lấy.

Bước chân của anh quá dài, đi liền vài chục bước, xoay người ấn cô lên tường, ánh mắt lạnh không thể tả, cánh tay đè nặng lên vai cô, tức giận nói: "Vừa rồi đứng gần anh ta như vậy làm gì? Nói giọng điệu gì với anh ta, cầu xin sao?"

Vân Khanh vừa nghe, liền biết anh đã nghe cô nói những gì với Cố Trạm Vũ rồi.



Cô cảm giác trên vai bị anh đè lực rất mạnh, cô nhắm chặt mắt, mệt mỏi nói: "Trong tay anh ta có file ghi âm của Qúy Nhã Chi, có chứng cứ Gia Ngọc có ý định giết người, cảnh sát đã đứng kế bên rồi, anh ta trở tay là có thể trình lên, lúc ấy em không thể nghĩ ra biện pháp nào khác, em dùng giọng điệu cầu xin anh ta, hoặc là thái độ mềm mỏng chút xíu không quan trọng, chỉ cần anh ta đồng ý mê hoặc, trong nháy mắt nếu mà đoạn ghi âm đó bị xóa thì chứng cớ cũng không còn, anh ta chỉ mềm lòng như thế một hai giây, sau dó em lại tìm anh ta thì không còn tác dụng gì nữa rồi."

Câu giải thích thế này là để vì sao dưới tình thế cấp bách đó cô lại cố lao vào vòng tay ôm ấp của Cố Trạm Vũ.

Lục Mặc Trầm cũng thừa nhận chính bản thân mình đã có suy nghĩ cá nhân cực đoan.

Trong lòng khó chịu vạn phần.

Anh bắt lấy cánh tay nhỏ của cô, trầm giọng nói: "Anh ta đang giữ file ghi âm, anh ta không chịu xóa, em cũng đâu có biện pháp gì."

"Em biết, có thể lại tính cách khác, em cũng muốn ngăn cản..." Vân Khanh hung hăng nhắm mắt, nỗi lòng lẫn lộn.

Bỗng nhiên mới hoàn hồn ý thức được anh ta như thế nào? Tới rất đột nhiên, mọi chuyện xảy ra không tới một giờ.

"Ai nói với anh là... em ở đây?" Vân Khanh ngẩng đầu.

Lục Mặc Trầm nhấp mấp môi mỏng, gương mặt lại lạnh đi vài phần, nhìn chằm chằm cô tức giận: "Anh nói với bảo vệ gạt em hành trình của anh, nếu không các em gặp chuyện không may, anh ta sợ không chịu được trách nhiệm nói cho anh biết, bây giờ anh biết em đang ở đây! Chỉ sợ kiêm chức của Tô tiểu thư không đơn giản như vậy, hai người các em đang làm gì vậy?"

Vân Khanh bị anh chèn đến ngực phát đau, hiểu được cơ trí như anh, chỉ sợ anh đã đoán ra chuyện gì đó, :"Hôm nay phải đi từ chức, mọi chuyện sẽ không xảy ra."

Anh lạnh nhạt nói: "Xảy ra chuyện lớn như vậy, lại không gọi điện thoại cho anh, em đang nghĩ cái gì vậy?"

Vân Khanh ngớ ra một giây, lảnh tránh ánh mắt của anh:" Bởi vì chuyện này vốn dĩ là đã gạt anh, cũng vì gấp quá nên chưa kịp báo, cũng bởi vì... Có lẽ anh đang ở cùng Thiên Dạ."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play