Tô Gia Ngọc dường như nắm được một số thông tin, dừng tay lại, từ từ ngẩng đầu lên, “tôi tưởng Giang tổng không phải người thành phố S, thì ra còn có anh trai ở đây nữa. Vậy hai người…”
“Anh ấy mất rồi.” Lúc này Giang Thành Vũ ngoảnh đầu lại nhìn cô.
Tô Gia Ngọc sững người, nhìn vào đôi mắt trong veo tĩnh lặng như nước của anh ta, đôi mắt quỷ quái còn lẫn nụ cười khiến người ta thật khó mà phân biệt thật giả.
Tô Gia Ngọc giả vờ không hề hoài nghi, tiện mồm nói luôn “thật xin lỗi anh, tôi không có ý gợi nhắc lại, hóa ra là nhà của anh trai Giang tổng, tôi sẽ dọn dẹp thật cẩn thận.”
“Không cần đâu. Anh ấy cũng không ở được mấy lần. Anh ấy mệnh đoản, không cứu kịp.”
Không biết câu này là thật hay giả. Nhưng nếu là thật thì cũng có chút thông tin hữu ích.
Tô Gia Ngọc trầm ngâm suy nghĩ. Một lúc sau, cô tỏ vẻ như tán gẫu bình thường, “Sao Giang tổng lại không thể cứu được anh ấy vậy? Nhưng cũng đừng tự trách mình nữa…”
“Tôi bị người ta cố tình gài bẫy, bỏ lỡ mất một đêm, nên trễ rồi.”
Câu chuyện nặng nề, sắc mặt anh ta như một con dao, sắc bén nhưng không sâu sắc cương nghị như Lục tổng mà có chút gì đó hơi gượng gạo.
Tô Gia Ngọc nhất thời không biết nên nói tiếp thế nào. Anh ta chẳng nói bất cứ thứ gì liên quan đến Lục tổng nên cô chỉ có thể thuận theo mà hỏi, “Bỏ lỡ mất một đêm?”
“Là mỹ nhân kế.” Ánh mắt Giang Thành Vũ thay đổi, vừa quỷ quái vừa lạnh lùng, “bắt được cô ta, tôi sẽ băm thành trăm mảnh.”
Giọng nói anh ta ẩn chứa ý cười nhẹ. Tô Gia Ngoc lại không biết sao toàn thân lạnh toát, rõ ràng chẳng hề liên quan gì đến cô.
Cô chỉ thấy rằng người đàn ông này quá tàn nhẫn.
Vừa định nói gì đó để làm dịu bầu không khí thì đột nhiên điện thoại của anh ta để trên bàn rung lên.
Dĩ nhiên Tô Gia Ngọc không dám nhìn nhiều.
Anh ta tiện tay nhấc điện thoại lên, nhìn cô chằm chằm. Tô Gia Ngọc liền cúi đầu xuống.
Không biết bên kia nói gì mà sắc mặt anh ta cũng không thay đổi nhiều nhưng ánh mắt rõ ràng lạnh lùng hơn, nói tiếng Quảng Đông rất nhanh. Mặc dù cô nghe không hiểu nhưng cũng biết là anh ta đang chửi bới.
Sau khi cúp điện thoại, anh ta ngồi xuống, không giống vẻ muốn rời đi.
Tô Gia Ngọc vắt chiếc giẻ lau, nghĩ xem làm thế nào để tán gẫu thêm, “Giang tổng, trưa nay anh muốn ăn gì? Tôi biết nấu cơm đó.”
Người đàn ông đột nhiên ra lệnh xua đuổi cô, “cô đi đi”
“Hả?”
“Thích nói chuyện với tôi đến thế cơ à?” Ánh mắt anh ta quét qua.
Tô Gia Ngọc xua tay, “không phải, không phải vậy. Tôi không phải đang làm giúp việc sao, anh có sẵn lòng không? Có vẻ như anh cũng là một người đàn ông mang nhiều tâm sự.
“Muốn nghe chuyện của tôi?” Anh ta thản nhiên hỏi.
Tô Gia Ngọc cười rất tự nhiên, “tôi không dò hỏi sở thích cá nhân của anh, chỉ nói vậy thôi.”
“Tôi sắp phải ra ngoài rồi. Nếu cô muốn nghe thì tối nay đến hộp đêm.” Anh ta thật quỷ quái
Tô Gia Ngọc nghe hết những câu đó, không nhớ gì nhiều, hóm hỉnh đứng dậy, rửa tay rồi cầm túi xách lên, “Vậy đêm nay Giang tổng sẽ đến hộp đêm ư? Vậy tôi cứ coi như anh đã đồng ý rồi. Tôi sẽ đến sớm đợi anh đặt bàn tôi phục vụ. Giờ thì không làm phiền anh nữa.”
“Tạm biệt.” Cô cúi đầu đi ra cửa.
Cửa vừa đóng lại, nụ cười trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Tô Gia Ngọc như tiêu tan, tim đập căng thẳng, chỉ còn lại cảm giác nặng nề.
Cô không dám quay đầu nhìn căn nhà đó, sợ ánh mắt quá sắc bén của anh ta. Cô vội vàng rời đi.
Bên trong, người đàn ông nằm trên sô pha xem hết trận đua ngựa mới uể oải đứng dậy. Anh ta đứng đó gọi điện thoại, vóc dáng gầy guộc, cười nhẹ nói, “điều tra cô gái bán rượu ở hộp đêm có quan hệ gì với Lục Mặc Trầm hay không.”
Gọi điện xong, mặt anh ta trùng xuống, lấy áo khoác đi ra ngoài.
…
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT