Chiếc Cayenne lái thẳng về Dự Viên.

Lục Mặc Trầm xuống xe, đóng cửa lại, mang theo hơi nóng từ bên ngoài bước vào. Nhưng sự lạnh lùng trên mặt anh lại làm cho một lớn hai nhỏ đứng ở cửa sợ hãi.

A thẩm đang chuẩn bị lên lầu thì dừng bước: “Tiên sinh, sao giờ này ngài đã về rồi?”

Lục Mặc Trầm nhìn lướt qua phòng khách rộng lớn, ánh mắt sâu thẳm và yên tĩnh.

Anh nhấc bổng hai đứa trẻ lên, không nhìn thấy người thì tối sầm mặt lại: “Cô ấy đâu?”

Đang chơi thì bị nhấc lên, Thập Tam và Thập Tứ ngơ ngác nhìn người đàn ông trước mặt: “Ai ạ?”

Giọng nói của anh trầm khàn, mang theo sự bất đắc dĩ: “Dì… của các con!”

“Tức giận!”

“Tức giận rồi!”

Cả hai đồng thanh, cũng không biết bày tỏ như thế nào, Lục Mặc Trầm hiểu rồi.

Anh nhíu mày, hít sâu một hơi. Cô đã trở về, tức giận không trốn đi nơi khác, về Dự Viên.

Ngay cả lúc như vậy cũng không làm anh lo lắng.

Anh khẽ giật giật mắt, giống như có tiếng sóng vỗ vào tim.

“A thẩm, ở đâu?”

Thực ra A thẩm cũng không ngạc nhiên gì khi tiên sinh trở về vào lúc này. Bởi vì khi Vân tiểu thư trở về thì bà đã nhận ra được có điều gì không đúng.



Có thể thấy được là đã xảy ra chuyện gì với tiên sinh.

“Vân tiểu thư vừa trở lại đã đi lên lầu, sau đó bảo tôi cầm một cây kéo lên…”

A thẩm vừa nói xong thì người đàn ông cao lớn bước từng bước dài, cởi áo khoác chạy lên lầu.

Cửa phòng cô mở ra, túi xách để trên bàn, rèm buông xuống, nhưng trong phòng không một bóng người.

Ánh mắt Lục Mặc Trầm xẹt qua hành lang dài, nghĩ đến chuyện A thẩm nói cô lấy kéo thì anh nhanh chóng chạy về phía sân phơi.

Cánh cửa rộng mở, gió thổi mang theo hương hoa thoang thoảng.

Rèm cửa sổ bồng bềnh che đi ánh nắng buổi chiều, có một bóng người, anh không nhìn rõ lắm.

Đợi đến khi nhìn rõ, Lục Mặc Trầm dừng bước.

Cô ngồi xổm trước một chậu hoa, quay lưng về phía anh, tấm lưng mỏng mang được mái tóc dài che khuất, vài sợi tóc xõa xuống sàn gỗ, bay nhẹ nhàng trong gió.

Nhìn cô như vậy vô cùng nhỏ bé, gần như cuộn thành một quả bóng.

Anh không thể nào nhìn thấy cô đang làm gì.

Nhưng Lục Mặc Trầm đoán là cô đang chăm sóc hoa cỏ.

Cô không có động thái gì, chịu ủy khuất cũng tự giải quyết, không khóc lóc mà tự bình tĩnh lại.

Đột nhiên, trái tim anh giống như bị bóp nghẹt, hương hoa và hương thơm của cô làm anh vô cùng ám ảnh.



Yết hầu khẽ động, một cảm xúc mãnh liệt truyền tới.

Đôi mắt anh thâm sâu như biển, anh nhẹ nhàng bước tới đằng sau cô, nhẹ nhàng ngồi xổm xuống, vươn cánh tay rắn chắc, dừng lại hai giây rồi chầm chậm vòng qua eo cô.

Anh ôm chặt lấy cô, vùi cằm vào hõm vai cô.

Vân Khanh cứng đờ.

Lục Mặc Trầm mím chặt môi, còn chưa lên tiếng đã nghe tiếng cô đặt bình nước xuống đất.

Cô nhanh chóng xoay người lại.

Anh yên lặng, thân hình cao lớn cũng đứng lên.

Anh nhíu mày lại, ánh nhìn vô cùng sắc bén, giống như muốn nói gì đó nhưng lại bất ngờ dừng lại.

Bởi vì anh đã nhìn thấy gương mặt cô, ánh mắt lạnh lùng trong trẻo kia đang nhìn anh, hai hàng nước mắt chậm rãi chảy ra.

Vân Khanh mặt không cảm xúc, cô không muốn khóc, nhất là khóc ngay trước mặt anh.

Nhưng đã kiềm chế quá lâu, bây giờ cô không thể nào kiềm chế được nữa.

Sắc mặt người đàn ông đối diện cô lập tức trầm xuống, nhanh chóng giơ tay lên định lau nước mắt cho cô.

Vân Khanh tự vén tay áo lau sạch.

Bàn tay của người đàn ông cứng lại giữa không trung, âm thanh đè nén: “Vân Khanh…”

“Sao lại khóc rồi?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play