Khi cửa thang máy từ từ đóng lại, anh lấy điện thoại di động ra gọi cho A Quan, giọng nói của anh như được bao phủ bởi một tầng băng "Cổ đông Thịnh Thế có việc gì không?"

A Quan sửng sốt vài giây, vừa ngạc nhiên vừa lo lắng, "Làm sao cậu biết? Tôi đang muốn báo cho cậu."

“Là ai?” Lục Mặc Trầm nhắm mắt lại.

"Là ông Kiệt Phu. Ông ấy không đồng ý với việc bán cổ phiếu. Ông ấy nói cậu chỉ quan tâm đến yêu đương trai gái, không quản công việc. Ông ấy không còn hy vọng vào công ty. Vì vậy, ông ấy đã bí mật chuyển nhượng số cổ phần trong tay, bây giờ tôi đang theo điều tra xem ông ấy chuyển nó cho ai."

“Không cần điều tra nữa.” Lục Mặc Trầm giọng nói từ đầu đến cuối đều vô cùng bình tĩnh, “Tôi biết chuyển cho ai rồi.”

“Là ai?” A Quan phiền muộn, Kiệt Phu nắm giữ 8% cổ phần.

Lục Mặc Trầm vừa tháo cà vạt vừa bước ra khỏi thang máy, bước chân của anh trở nên nặng nề, gió lạnh thổi qua bất cứ nơi nào anh đi qua, anh chỉ liếc mắt và nói, "Ngày mai, chúng ta sẽ tổ chức Đại hội đồng cổ đông Thịnh Thế, thông báo cho tất cả các thành viên tham dự!"

"Ồ ..." A Quan đoán rằng cổ đông mới đó chắc chắn sẽ xuất hiện.

Người đàn ông bước vào xe, ném cà vạt sang một bên, nhắm mắt lại và tiến đến chiếc ghế da mềm, cuộc trò chuyện vẫn tiếp tục.

Lục Mặc Trầm châm một điếu thuốc, giọng nói chứa đựng sự nguy hiểm như mùi vị của ni-cô-tin, anh đột nhiên nói, “Để anh và Quý Tư Thần cùng nhau điều tra thân phận đại sứ quán của Thiên Dạ, kết quả thế nào?”

"Lục tổng, Thiên Dạ đã sử dụng danh tính giả của Devilie, nhưng thân phận đại sứ quán là thật, và có vẻ như đến Trung Quốc với một nhiệm vụ quốc tế."

“Không cần lo chuyện này, tôi sẽ hỏi, nếu như xử lý Thiên Dạ một cách bí mật, không biết có ảnh hưởng đến chính trị hay không?”

A Quan ở phía bên kia im lặng vài giây rồi trầm mặc thở dài.



Lục tổng muốn…

Vẻ mặt của A Quan trở nên nghiêm nghị, "Nếu Lục tổng, cậu thực sự muốn ... Tôi đi hỏi ý kiến của Qúy Thiểu Thảo, anh ấy hiểu rõ hơn về đại sứ quán. Nhưng đối phương là Thiên Dạ, lại là bạn gái cũ của cậu ... Tóm lại, tuyệt không dễ dàng ra tay."

“Đương nhiên.” Lục Mặc Trầm sắc mặt âm trầm không biểu lộ ra bất cứ điều gì, “Vậy phải đợi bao giờ thời cơ đến.”

A Quan nghe không hiểu, thời cơ gì chứ? Vân đề là Lục tổng sẽ dùng cách gì để Thiên Dạ thả lòng cảnh giác? Đầu tiên phải tiếp cận cô ta?

Lục Mặc Trầm cúp điện thoại.

Chiếc xe đi về phía Thịnh Thế.

Điện thoại anh reo lên vài cuộc gọi từ Lục gia, hôm nay Lục Mặc Trầm không quan tâm, ông cụ tự mình phạm sai lầm thì phải chịu.

Khi sắp đến quảng trường dưới lầu của toàn cao ốc Thịnh Thế, Lục Mặc Trầm nhận được cuộc gọi từ Thẩm Thanh Diệp, lúc này chưa tới 12 giờ trưa.

Lục Mặc Trầm ngữ khí bình tĩnh, “Thanh Diệp, chuyện giải quyết thế nào rồi? Gia đình ấy đã chấp nhận từ bỏ truy tố chưa?”

Thẩm Thanh Diệp giọng điệu trở nên nặng nề nghiêm nghị, “Anh hai, chuyện này có chút khó giải quyết, không phải tôi vô dụng mà căn bản tôi không có nơi nào để pháp huy khả năng. Sáng 8 giờ tôi đã đưa đội luật sư đến gần thành phố để tìm gia đình người chết đầu tiên, anh đoán xem? Chúng tooii đã đến tòa nhà và hỏi hàng xóm nhưng họ cũng không biết gia đình đó biến mất từ khi nào, có thể là nửa đêm đã lặng lẽ rời đi rồi. Bây giờ tôi đang ở nhà của người thứ hai, tình cảnh y như vậy, vợ của người công nhân đó mất tích rồi. Tôi nghĩ không cần phải đi tìm gia đình người thứ ba và thứ tư nữa!"

Ánh mắt của Lục Mặc Trầm chìm sâu, “Các gia đình không hẹn mà cùng biến mất?!”

“Đúng vậy. Thật kỳ lạ. Tối hôm qua mới xảy ra tai nạn, cậu nửa đem gọi điện thoại cho tôi, tôi liền lập tức chuẩn bị thu xếp xử lý hậu quả, trời vừa sáng tôi đã đi tìm rồi, sao bọn họ có thể biến mất nhanh như chớp như vậy. Điều này rõ ràng khiến chúng ta không thể tìm được người để bồi thường thiệt hại, làm chúng ta không thể dàn xếp ổn thỏa.”

Lục Mặc Trầm hơi thở ớn lạnh, đôi mắt bừng lên sắc nhọn như kiếm.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play