Hơi thở của Lục Mặc Trầm thoáng ngừng lại, hai mắt anh đen kịt giống như bị nhuộm một tầng mực tàu đậm đặc, khi nhìn về phía cô tầng mực nước này như đang sôi lên. Hô hấp của anh trở nên hỗn loạn, tần suất phập phồng ở lồng ngừc ngày càng nhanh. Anh nhìn chằm chằm cô như muốn nói gì đó: “Em...”
Bàn tay mềm mại của cô đặt lên eo anh, tháo khóa kim loại ra. Có thể do ngại ngùng nên cô không nói gì cả. Nhưng trong đôi mắt của cô lại pha trộn rất nhiều cảm xúc, vừa có sự kiên định của một người phụ nữ, vừa có sự quyến rũ của một cô gái nhỏ. Tiếng nói khe khẽ của cô giống như tiếng hót của một chú chim nhỏ: “Anh đừng nói gì cả, cái gì cũng không được nói, anh chỉ cần nhắm mắt lại thôi. Em muốn anh vui vẻ thoải mái, đề em thử xem...”
Vì vậy, trong văn phòng không còn tiếng nói nào nữa, nhưng anh không thể nhắm mắt lại. Đồng tử đen nhánh của anh co lại, kinh ngạc nhìn chằm chằm vào thân hình mềm mại duyên dáng của cô.
Đèn trong văn phòng lần lượt vụt tắt, chỉ còn lại một khoảng không gian rộng rãi cùng với không khí như đang bị thiêu đốt, tất cả trở nên mơ hồ, nóng bỏng. Cuối cùng mọi thứ hòa quyện vào nhau dồn về phía trời, hóa thành mây mưa, biển sâu thăng trầm...
Một tiếng, hai tiếng, hai tiếng rưỡi…
Nhân viên tầng trên cùng đều phải ngồi chờ ở sảnh của tập đoàn. Rốt cuộc mọi người cũng nhận được tin nhắn của trợ lý đặc biệt A Quan rằng, bọn họ có thể lên lầu tiếp tục ... tăng ca!
Damn!
Giời ạ!
Fuck you!
Các nhân viên nam thì bắt đầu phàn nàn.
Còn trong mắt các thư ký nữ lại hiện lên sự đố kỵ.
Nhất là khi họ quay trở lại tầng 50. Dù không gian rộng rãi đến đâu, thì việc hai người vừa làm cũng khiến mọi người phảng phất ngửi thấy chút hơi thở ám muội.
Giải tán nhân viên cả tầng trong hai tiếng rưỡi cơ mà!
Lục tổng và người phụ nữ mặc chiếc áo dài kia đã làm gì bên trong văn phòng vậy!
Mọi người có chút bực bội, nóng nảy nghĩ, hai người bọn họ cứ lộ liễu như vậy thì làm sao mà những kẻ chưa có người yêu có thể yên ổn sống tiếp được đây? Cứ như vậy trắng trợn tại công ty...
Dù mọi thứ chỉ là phỏng đoán nhưng cũng đủ để khiến mọi người “vui vẻ”.
Mà lúc này, Vân Khanh được anh bế ra khỏi bồn tắm đặt lên giường ở trong phòng nghỉ. Cổ họng của cô khản đặc không phát ra được âm thanh. Bởi vì toàn bộ quá trình anh khiến cô kêu rên quá nhiều. Anh nói rằng tất cả mọi cửa kính ở đây đều là chất liệu cách âm cao cấp, không giống như văn phòng chất lượng kém của cô!
Cô vừa căm tức vừa thẹn thùng đánh vào người anh, nét xinh đẹp yêu kiều trên khuôn mặt cô vẫn chưa rút đi: “Anh thấy chưa, làm chậm trễ công việc rồi.”
“Vốn dĩ là phải thức cả đêm làm việc, anh còn hoang phí thời gian...”
“Tất cả những điều này là do ai ban tặng hả?” Anh chậm rãi leo lên giường nằm ở bên cạnh cô. Yêu thương mà vỗ về mái tóc dài và thân thể còn đang phát run vì hưng phấn của cô.
Sau mỗi cuộc vui thì nhẹ nhàng vuốt ve, an ủi người yêu của mình là điều cần thiết. Lục Mặc Trầm cũng không thiếu chút thời gian ngắn ngủi này. Anh ôm chặt lấy cô nhỏ giọng dỗ dành.
Lúc này, đầu óc của Vân Khanh vẫn đang mơ màng. Cô thật sự rất mệt mỏi. Cô không thể tưởng được thể chất của anh lại tốt đến vậy, rõ ràng trên chân của anh còn đang bị thương mà anh vẫn tràn đầy sức lực kéo dài cuộc vui lâu đến thế.
Cô nghĩ đi nghĩ lại vẫn gượng dậy nói: “Em phải bôi thuốc thuốc cho anh, để em kiểm tra một chút, xem miệng vết thương có bị nứt ra không.”
Lục Mặc Trầm không thuyết phục cô được, anh đành phải xoay người nhìn theo thân hình mềm mại yêu kiều của cô, lười biếng nói: “Hộp thuốc đặt ở trong ngăn tủ thứ hai.”
Khi Vân Khanh cầm hộp thuốc trở lại bên giường, thì thấy anh đang nhìn đồng hồ, cảm xúc trong đáy mắt đã biến thành nghiêm túc. Cô biết, e rằng anh không thể nghỉ ngơi được, còn phải tiếp tục tăng ca.
Nghĩ đến sự phóng túng vừa rồi của mình, cô tự trách bản thân rất nhiều, đáng nhẽ cô không nên chủ động làm điều đó. Cô quỳ xuống cởi băng gạc anh ra, nghĩ một chút rồi nói: “Hai ngày nay tình hình rất nghiêm trọng sao? Thật ra, Lục à, em có một ý kiến. Em nghe Gia Ngọc nói, hình như là Cố Trạm Vũ và Thiên Dạ đang yêu nhau. Hay là em đi thuyết phục Cố Trạm Vũ một chút thử xem sao?”
Cô còn chưa kịp nói xong, anh liền sầm mặt lại.
Vân Khanh bĩu môi nói: “Anh đừng tức giận vội, hãy nghe em phân tích…”
Đúng lúc này, điện thoại di động của anh rung lên. Vân Khanh vội vàng khiến anh nghe điện thoại trước. Không biết đầu dây bên kia đã nói gì, mà khiến vẻ mặt không có biểu cảm gì của anh lại đột biến, thân thể cũng lập tức giãy dụa bước xuống giường: “Cái gì?!”
Sắc mặt của Vân Khanh lập tức thay đổi, đã xảy ra vấn đề gì rồi sao?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT