Vân Khanh cúi đầu định nâng tay lên châm lửa chiếc nến cắm trên bánh kem, thì lại phát hiện mu bàn tay của mình đang bị bàn tay to lớn của anh nắm chặt.
Anh cúi người xuống, quấn lấy bàn tay nhỏ bé của cô rồi cùng nhau bật lửa châm nến.
Khi ngọn nến cháy lên, Vân Khanh quay người lại nói với anh: “Để em đi tắt đèn.”
“Không cần đâu, anh có điều khiển từ xa.” Anh nói với một giọng trầm thấp quyến rũ rồi ấn nút điều khiển. Vòng tròn đèn khổng lồ bên ngoài văn phòng được tắt đi, anh chỉ để lại ánh đèn yếu ớt trên trần nhà và cửa sổ kính sát đất.
Vân Khanh đứng ở bên cạnh bàn làm việc, đẩy chiếc bánh kem đến trước mặt anh rồi cười nhẹ nhỏ giọng nói: “Anh ước một điều ước đi.”
Anh cúi đầu thổi tắt ngọn nến, nghiêm túc nói: “Anh hi vọng Vân Khanh có thể cho anh ngủ mỗi đêm.”
“… Anh lại không nghiêm túc rồi!” Cô lập tức đỏ mặt, hờn dỗi trách móc anh nhưng lại không biết phải làm sao với con người này. Cô trừng mắt nhìn bộ dạng không đứng đắn của anh.
Nhưng khi nghĩ đến thứ mình đang mặc dưới lớp áo khoác, trái tim cô bỗng run lên, có chút thấp thỏm không yên. Cổ của cô cũng dần dần đỏ lên, cô lén lút nhìn anh. Hay là anh đã nhận ra điều gì đó rồi chăng?
Cô không muốn làm theo những điều mà Hạ Thủy Thủy đã bày mưu nghĩ kế cho cô. Sau khi anh ăn bánh kem xong, để anh nghiêm túc làm việc không quấy rầy anh mới là việc đúng đắn nhất mà cô nên làm.
Vì vậy, Vân Khanh cũng không có ý định giả vờ lơ đãng lộ ra những thứ cô đang mặc dưới lớp áo khoác cho anh xem như kế hoạch.
Cô phủi tay, vừa vui vẻ mà nghĩ ngợi lung tung về anh vừa ngượng ngùng đứng ở đó. Thỉnh thoảng, cô liếc trộm về phía anh một chút, nhưng không dám nhìn quá lâu. Giọng hát trong veo mang theo chút ngọt ngào e thẹn của cô vang lên: “Happy Birthday to you! Happy Birthday to you! Happy Birthday! Happy Birthday! Happy Birthday to you!”
Mặt cô đỏ bừng, thật sự là cô chưa bao giờ làm chuyện như thế này.
Hơn nữa, kiểu người đàn ông có phong cách hành xử không khác gì nhà sư như anh, hình như cũng không phù hợp để đề cập đến những việc liên quan đến tình dục. Khuôn mặt anh sầm xuống, lông mày cau lại, nhìn cô chằm chằm.
Đợi cô hát xong, Lục Mặc Trầm liền cầm thìa xúc một miếng bánh kem, sau đó nhấc tay lên nhìn cô thật sâu: “Anh sẽ cho em ăn miếng đầu tiên.”
Ngọt ngào quá đi mất.
Vân Khanh mím nhẹ đôi môi, nụ cười dần dần nở rộ trên khuôn mặt cô. Phía bàn làm việc mà cô đang đứng để rất nhiều tài liệu, cô không thể đứng ở ngay chỗ đó để cúi đầu xuống ăn bánh kem, cho nên cô chỉ có thể bước tới bên cạnh chiếc ghế anh đang ngồi.
Cô vén một bên tóc lên, hơi nghiêng người xuống. Nhưng động tác này có biên độ cử động hơi rộng, nên một bên chân của cô phải cong lên một chút.
Lục Mặc Trầm ngồi thẳng lưng lên, cả người cũng nghiêng về phía cô. Vốn dĩ anh chỉ định tập trung đút bánh cho cô ăn, sau khi đút bánh xong sẽ đòi một nụ hôn từ cô thôi.
Nhưng có lẽ ánh mắt của người đàn ông chính là được sinh ra để lưu ý mọi điều khác thường trên cơ thể người phụ nữ mà họ yêu.
Cho nên anh chỉ cần hơi cúi đầu liếc mắt một chút, liền nhìn thấy một chút ren trắng ở xương quai xanh bị lộ ra dưới đường viền cổ áo hình chữ V của chiếc áo khoác ngoài cô đang mặc.
Ánh mắt của Lục Mặc Trầm tối sầm lại, anh vẫn chưa thực sự nhìn rõ ràng. Bởi vì anh muốn nhìn thêm nhiều hơn một chút, cho nên anh âm thầm điều chỉnh lại dáng ngồi tiến lại gần cô hơn.
Vân Khanh chỉ tập trung vào miếng bánh kem mà cô chuẩn bị được ăn vào trong miệng, vì miếng bánh mà anh tự tay đút cho cô ăn có ý nghĩa rất đặc biệt. Mặc dù trước đây anh cũng đã từng đút thức ăn cho cô, nhưng là tất cả những lần đó đều là do cô say hoặc bị ốm.
Nhưng miếng bánh này lại thay đổi so với vị trí ban đầu, cô không thể không nghiêng người xuống thấp hơn và vươn lưỡi ra chạm vào rồi ăn nó.
Sau khi ăn được miếng bánh cô cười rộ lên lộ ra núm đồng tiền, khuôn mặt cô xinh đẹp như tranh vẽ. Cô còn đang định nói ‘bánh này ăn ngon thật’ với anh thì…
Bỗng nhiên cô cảm thấy như có gì đó đang chạm vào trong cổ áo khoác ngoài của mình?
Vân Khanh ngừng lại giây lát. Sau đó cúi đầu nhìn xuống thì phát hiện ra, hai ngón tay thon dài mảnh khảnh của người đàn ông trước mặt đang kẹp lấy một bên cổ áo, mà ánh mắt sâu thẳm của anh ta đang nhìn vào phía bên trong cổ áo của cô.
“A!” Vân Khanh luống cuống kêu lên một tiếng, ngón tay của cô khẽ run. Dường như ngay lập tức cô gạt bàn tay của anh ra, rồi kéo kín cổ áo của mình để giấu mọi thứ bên trong khỏi ánh mắt của anh!
"Bên trong em mặc cái gì vậy?"
Thực ra, Lục Mộc Trầm đã nhìn thấy đại khái bộ đồ phía trong rồi. Ánh mắt của anh trở nên tối tăm, và một ý nghĩ chậm rãi bừng lên trong đầu anh.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT