Vừa mới xuống lầu xách đồ đi về phía xe, quả nhiên nhận được cuộc gọi đoạt mệnh của Hạ Thủy Thủy, người này là kiểu một phút cũng không thể trầm mặc.
“Thế nào, Hạ không đáng tin cậy, cuộc hành trình gần một tháng ở Ai Cập kết thúc rồi? Tớ còn cho rằng cậu muốn di dân tới vùng Trung Đông xinh đẹp đấy.”
“Cút xéo, tớ có thể giữ cái mạng này về nước, cậu biết có bao nhiêu khó khăn không! Bên kia có chiến tranh! Mẹ nó cậu còn chua ngoa với lão nương, cút, gọi Tô Gia Ngọc ra, nhanh lên, lão nương muốn làm chết các người từng phút!
Vân Khanh trợn trắng mắt, “Được, chúng tớ cũng muốn gặp một cục than đen là như thế nào luyện thành.”
“Gì....Vân con bê, cậu mắng tớ?!”
Vân Khanh khẽ cười cúp điện thoại, ngược lại gọi cho Tô Gia Ngọc.
Nơi ba người phụ nữ hẹn nhau, không đâu khác chính là trung tâm thương mại, vừa có máy lạnh vừa có thể đi mua sắm.
Vân Khanh đi đón Tô Gia Ngọc, cùng nhau tới đó, hai người trên đường đi phỏng đoán, Thẩm Thanh Dự này ở Châu Phi làm việc, lừa gạt Hạ Thủy Thủy đi Ai Cập, dụng ý ở đâu?
Hai người chung sống trong chuyến du lịch nước ngoài kéo dài một tháng, nên phát sinh không nên phát sinh, có phải đều xảy ra không?
“Dù sao thì tớ nghe giọng cậu ấy, hình như rất buồn bực.” Vân Khanh nói.
Tô Gia Ngọc nheo mắt lại, “Vậy còn không phải có quỷ! Thứ như du lịch này, chính là di chuyển ước pháo*.”
(*) Ước pháo (约炮): Đây là ngôn ngữ mạng, chủ yếu là muốn chỉ việc hẹn hò tình một đêm, nhưng gì đi nữa đã hẹn kiểu này thì đã ám chỉ với nhau sẽ phát sinh quan hệ tình dục.
Vân Khanh ngoái đầu nhìn lại, cho một ánh mắt ‘cậu thật sự là Tô chân tướng’.
Sau khi hai người tới nơi, dự định tới quan sát, nhưng không ngờ nhìn thấy siêu kính bạo!
Thẩm Thanh Dự!
Tên ngu ngốc Thẩm Thanh Dự này cũng đã về rồi!
Thẩm Thanh dự ấn Hạ Thủy Thủy trong góc phía dưới thang máy, không có ai, nhưng Vân Khanh nhìn thấy rất rõ ràng từ tủ kính bày hàng bên ngoài.
Khuôn mặt baby kia của Thẩm Thanh Dự, nhìn như vậy vẫn là rất đẹp trai rất men, thân hình thon dài của người đàn ông mặc dù gầy, nhưng cũng có thể giữ chặt đầu con báo hoang nhỏ Hạ Thủy Thủy, tay cậu ấy rõ ràng.....rõ ràng ở dưới gấu váy Hạ Thủy Thủy, đang động gì đó không cần nói cũng biết!
Biểu cảm Hạ Thủy Thủy thì sao...ách, bởi vì nắng ăn đen cho nên không quan sát rõ.
Nhưng hiển nhiên là bị chọc tức, nhưng lại không chịu được, cắn môi chắc là đang tức giận mắng.
Thẩm Thanh Dự liền nâng chân cô ấy lên, vòng qua eo, gấu váy rơi xuống, lộ ra đôi chân to đẹp màu mật ong.
Hạ Thủy Thủy bình tĩnh một lúc, liền tát mạnh một bạt tai.
“Tớ xoa.”
“Cách kính tớ cũng cảm thấy đau....”
“Gia Ngọc! Khẩu hình kia của Thủy Thủy có phải là đang rống ‘Thẩm Thanh Dự, tôi muốn nói anh biết, anh cắm mạnh vào, mẹ nó, anh’ không?”
“Fuck, cậu quan sát thật tỉ mỉ....”
Vân Khanh và Tô Gia Ngọc đưa mắt nhìn nhau, không biết lúc này có nên xông vào không.
Tuy nhiên Hạ Thủy Thủy rất nhanh đã phát hiện có thêm hai người phụ nữ lén lén lút lút ở bên ngoài, khuôn mặt xinh đẹp đầy mê hoặc của Hạ Thủy Thủy nhất thời cứng đờ.
Thẩm Thanh Dự cũng là cứng đờ.
Chờ đến khi Vân Khanh và Tô Gia Ngọc giả vờ bước vào, Thẩm Thanh Dự đã trốn đi tiểu với tốc độ ánh sáng.
Hạ Thủy Thủy sửa sang lại váy với khuôn mặt tái mét.
Vân Khanh và Tô Gia Ngọc ho khan không ngừng, ngẩng đầu cúi đầu liếc loạn, còn thiếu chơi tớ liếc bên này cậu liếc bên kia.
“Được rồi được rồi! Giả bộ cái gì chứ, đều quay mặt lại cho lão nương!”
Khụ.
Khụ khụ.
Hai người phụ nữ đồng thời quay người lại bước tới, đều nhìn khuôn mặt đỏ bừng hiếm thấy của Hạ Thủy Thủy, vẻ mặt xinh tươi lại vô cùng tức giận, quả thật xanh mơn mởn.
“Gì đó, vừa rồi thị lực 5 của tới không nhìn lầm, đó là nhị công tử Thẩm của nhà họ Thẩm....”
“Thẩm cái rắm! Các cậu đừng hỏi gì cả!” Hạ Thủy Thủy nổi giận hét lên.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT