ha ha ha. Hôm qua anh vẫn còn cái dáng vẻ nằm cứng đơ sắp chết! bà chủ vừa đến, buổi tối vẫn còn có thể lê lết một cái chân bị thương để làm với bà chủ….cái đó.

Lục tổng, anh thực sự gừng càng già càng cay!

Trong lòng A Quan âm thầm chua xót, mẹ có còn chiến đấu đẫm máu như vậy nữa!

Không còn cách nào để vượt qua những ngày tháng tê liệt này nữa rồi.

A Quan tức giận, vội vàng chuồn ra ngoài một cách yếu ớt.

Nhìn thấy A Quan coi như cũng biết thời thế, Lục Mặc Trầm liếc xuống, lặng lẽ nhìn người phụ nữ dưới vai mình.

Vân Khanh giống như một quả bóng bị xì hơi, chầm chậm xìu xuống, giơ tay quạt hơi nóng trên mặt.

Vốn dĩ Lục Mặc Trầm cũng không muốn nói cái câu kia.

Nhưng nhìn thấy dáng vẻ ngại ngùng khiến người ta rung động kia, lại còn đặc biệt đế ý đến những cái đó thì anh liền đê tiện muốn trêu chọc cô.

Kết quả là trêu đến nổi con mèo cũng xù lông lên.

Anh ho khan và nhỏ giọng giải thích, "Có chuyện gì đau. Căn hộ do chính phủ đưa cho A Luật, cậu ta cũng không sống ở đây, cũng chưa từng ngủ trên cái ga trải giường này.”

Vân Khanh sửng sốt, thở ra một hơi, nhưng vẫn có chút không tin, "Thật sao?"

"Anh sẽ không ngủ trên giường mà người khác đã từng ngủ. Dù A Luật có sạch sẽ đến đâu thì cũng như vậy thôi." Anh bày ra cái dáng vẻ lạnh lùng kiêu ngạo.



Cô thở ra, âm thầm véo anh một cái "Anh còn chê người ta nữa hả."

“Đi thôi?” Anh dắt cô.

Vân Khanh vẫn cuốn tấm ga kia lại, đi xuống lầu ném vào thùng tiêu hủy.

Mưa lớn hôm nay vẫn còn tiếp tục, hai chiếc ô tô màu đen đậu trước cửa căn hộ.

Vân Khanh mở ô che chân cho người đàn ông, cẩn thận từng li từng tí để anh lên xe.

Cô thấy mình và A Quan cùng đồng thời mở cửa bên ghế lái phụ, hai mắt chạm nhau, A Quan lúng túng, cô cũng lúng túng.

Vân Khanh nghiêng đầu, "Vậy thì tôi ngồi ở xe sau nhé?"

“Quan Hạo!” Lục Mặc Trầm nghiêm nghị nói.

A Quan vừa chui được nửa người vào xe thì đã bị anh gầm lên.

Vân Khanh, "..."

"Hóa ra họ của A Quan là Quan! Sao lúc nào anh cũng hung dữ với cậu ấy vậy, người ta vẫn còn là một đứa nhóc, hơn nữa anh cũng không giữ mồm giữ miệng…."

"Không phải là vì thấy em không tự nhiên sao?"



Lục Mặc Trầm vươn tay phủi phủi giọt nước trên vai cô, cô mặc một chiếc áo tay ngắn màu trắng, bị ướt nên bị dính vào da, anh trầm mặt khoác cái áo khoác lên người cô, "Lúc trước có thấy em xấu hổ như vậy đâu, anh nhớ em còn đứng trước mặt cấp dưới của anh trêu chọc anh 20 cm mà, hửm?”

Lông mày rậm, nhướng nhướng lên.

Vân Khanh sờ sờ má, tức giận liếc anh một cái, "Anh chỉ nhớ mấy cái loạn chuyện kia của em thôi phải không? Sao ưu điểm của em anh lại không nhớ đi?"

"Em thì có ưu điểm gì, xấu hổ à? Anh nói câu gì em cũng sẽ đỏ mặt à.” Mặt anh vô cảm nói.

Vân Khanh tức giận, "Hừ, vậy đó không phải là do anh là cái đồ lưu manh sao! Em cũng chỉ đỏ mặt với anh thôi, không phải phụ nữ khi yêu cũng đều như vậy sao? Chẳng lẽ anh muốn cái mặt em như tường thành anh mới vừa lòng sao?"

Anh đảo mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, khóe miệng từ từ cong lên, nhưng anh lại không để cho cô nhìn thấy.

Giơ tay lên bóp lấy cái cằm mềm mại của cô, "Vậy vẫn thích cái dáng vẻ thẹn thùng như hoa của em, không giống phụ nữ, giống như cô gái nhỏ vậy."

“……” Không biết xấu hổ.

Cô ấy cũng dời mặt đi, nhìn ra ngoài cửa sổ rồi từ từ mỉm cười.

Xe chạy về hướng núi.

Khoảng hơn một giờ sau, Vân Khanh nhìn thấy khu núi bị sạt lở, có rất nhiều lều trại, phấp phới chữ “y”.

Chắc là anh đến đây để tìm đàn anh.

Khi xe chạy đến vị trí trong cùng, không thể lái vào được nữa, Lục Mặc Trầm xuống xe, A Quan đưa cho anh cây gậy batoong.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play