Văn phòng làm việc của anh rộng rãi và tráng lệ, cắt bỏ sự nhộn nhịp hối hả về đêm, có vẻ rất yên tĩnh, chỉ còn lại hơi thở cay đắng của người đàn ông.
Bên ngoài cửa sổ có muôn ngàn ánh đèn. Cảnh đêm như đựng trong một chiếc bình thủy tinh xinh xắn. Đây là đế quốc của anh. Anh ngồi ở đây có thể nhìn ngắm cả thiên hạ.
Cô lặng lẽ ngắm nhìn, trong lòng có cảm giác như có gì đó không ổn cho lắm.
Nếu như cần A Quan phải đến thì phải chăng đã xảy ra chuyện gì rồi?
Cô cứ đợi như vậy suốt một đêm dài. Ngày hôm sau, đến điện thoại của A Quan cũng không gọi được nữa.
Cô bắt đầu lo lắng.
Sự việc trở nên vô cùng kỳ lạ. Chỉ là một chuyến công tác bình thường, sao cả sếp và trợ lý đều mất liên lạc như vậy được?
Vân Khanh đứng giữa đường, ánh nắng chiếu vào mặt, cô nhìn thấy trước mặt là cửa sổ soát vé.
Cô dứt khoát đi đến, mua một tấm vé máy bay đi tới thành phố B.
Hành lý cũng không thu dọn gì, chỉ là gọi cuộc điện thoại vội vã dặn a thẩm chăm sóc cho bọn nhỏ cẩn thận.
Hai tiếng sau, Vân Khanh đã đến thành phố B, một thành phố ở phía nam đang hứng chịu lũ lụt và sạt lở.
Vân Khanh tìm khách sạn rồi tiếp tục liên hệ với A Quan.
Cô đọc trên báo địa phương và phát hiện ra Tần Luật cũng đang ở thành phố B. Thì ra sư huynh dẫn đầu đoàn y tế đang tham gia cứu nạn.
Vân Khanh ngừng lại suy nghĩ rồi lập tức gọi điện cho Tần Luật.
Lúc đầu không gọi được, sau đó gọi được thì lại không nghe máy.
Chuyện gì đây?
Điều này khiến đầu Vân Khanh rối như mớ bòng bong. Cô đoán có khi nào sư huynh và Lục Mặc Trầm đang ở cùng nhau không?
Cô rất cứng đầu, cứ gọi liên tục.
Bế tắc cho đến tận đêm, Tần Luật trả lời một tin nhắn của cô.
Cô nói: sư huynh, em tìm Lục Mặc Trầm. Em đã đến thành phố B rồi. Anh có biết anh ấy ở đâu không?
Tần Luật trả lời điện thoại, giọng nói có vẻ hơi mệt mỏi, hình như không nghỉ ngơi, “ cậu ấy gặp chút chuyện nên bị trì hoãn. Ở đây có lũ. Em mau về đi!”
‘Anh có biết anh ấy ở đâu không? Địa chỉ cụ thể ấy, em phải đi tìm anh ấy.”
“... ...”
Tần Luật không trả lời khiến Vân Khanh cau mày.
“Có phải anh ấy đã xảy ra chuyện gì rồi không? Điện thoại của trợ lý cũng không gọi được. Sư huynh à, anh nói cho em biết đi, đừng để em lo lắng nữa, đều là người lớn cả rồi!”
“Mặc Trầm, cậu ấy...bây giờ không ổn lắm, cho nên lùi thời gian quay về lại. Không sao cả, em về trước đợi cậu ấy, cậu ấy sẽ về thôi.”
Vân Khanh im lặng, nhíu mày, làm sao mà không ổn?
Lúc anh ấy đi công tác đâu có gì không ổn đâu.
Chuyện gì vậy?
Dường như trong lời nói của sư huynh có ẩn chứa ý gì đó, giọng điệu cũng có gì đó không ổn, nói chuyện rất kỳ lạ, rồi sẽ về thôi?
Cô càng lo lắng, lòng cô càng bồn chồn, “việc của công ty là việc gì? Em rất lo lắng, em mơ hồ không biết chuyện gì đang xảy ra thì lại càng lo lắng hơn. Sư huynh à, anh cũng biết em rất cứng đầu, em sẽ không quay về đâu.”
Tần Luật nhướng mày, biết tính tình của cô, trầm lặng hồi lâu mới nói cho cô biết địa chỉ.
Tần Luật cảm thấy dù sao cũng phải có một người tiến về phía trước, mà Vân Khanh luôn là người tiến về phía trước.
Vân Khanh đi ngay lập tức.
Địa chỉ Tần Luật đưa cho cô là một căn hộ cũ. Lúc cô từ trong thang máy đi ra, cánh cửa đó còn chưa đóng.
Tần Luật và A Quan đều không ở đó, dường như cánh cửa đó là mở sẵn chờ cô tới vậy.
Tầng này không có căn hộ khác nên cô chắc chắn chính là căn này.
Ánh mắt cô chợt lóe lên. Bởi vì vội vàng nên cô bước rất nhanh. Cô lao vào bên trong, hét lớn, “Lục Mặc Trầm?”
Phòng khách rất rộng, có tiếng vọng lại.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT