Thiên Dạ nhìn thấy ánh sáng lạnh trên còng và lưỡi dao thẳng.

Trong mắt cô ta thoáng hiện lên một tia ớn lạnh, khóe miệng hơi mím lại: “Nhiều năm không gặp mà dùng dao chạm mặt nhau à? Em còn tưởng ít nhất anh sẽ bất ngờ ……”

Vù, là tiếng gió.

Người đàn ông trước mặt đã mở rộng vòng tay và bước tới.

Anh rất yên lặng, nhìn vào mặt cô ta, lại giống như không nhìn cô ta.

Ra tay là một chiêu tàn nhẫn.

Thiên Dạ nấp phía sau, dùng khuỷu tay ấn vào bồn rửa mặt và nhảy lên, Lục Mặc Trầm vung dao nhắm ngay chân cô ta.

Thật nguy hiểm, cô ta đã tránh được.

Thiên Dạ nheo khóe mắt lạnh thấu xương, từ dưới hai chân anh lăn ra, nhảy khỏi cửa phòng tắm, đi đến phòng khách.

Lục Mặc Trầm không đuổi theo, anh bước rất chậm, giẫm lên tấm thảm mềm quý giá.

Thiên Dạ đứng giữa phòng với một cái tủ có ngăn kéo phía sau.



Con dao găm trong tay Lục Mặc Trầm phóng về phía giữa người cô ta.

Vèo!

Thiên Dạ khom lưng để trốn, đâm một con dao găm vào ngăn tủ.

Lục Mặc Trầm xoắn tay áo choàng tắm lên, lao về phía trước với móng vuốt đại bàng chộp lấy cánh tay trắng và khỏe của cô ta.

Thiên Dạ định tiếp tục trốn, chơi trò trốn tìm.

Nhưng cô ta không thành công, anh móc chân cô vào bắp chân của cô ta, cô ta không thể nhảy lên ngăn tủ.

Bị mắc kẹt ở giữa phòng chiến đấu với anh.

Tấm thảm trải sàn, lúc đầu tiếng đánh nhau rất nhỏ, sau đó va vào tủ bàn làm việc, cốc nước rơi xuống mới tạo ra tiếng va chạm.

Quý Tư Thần ở phòng bên ngay lập tức nhận thấy sự rung chuyển của bức tường.

“Chỉ huy trưởn!” Cảnh sát đặc nhiệm mặc thường phục thấp giọng hét.

Đôi mắt lạnh của Quý Tư Thần lắng nghe cẩn thận trong một lúc rồi vẫy tay: “Đi!”

Chẳng trách lão nhị rất bình tĩnh, thì ra anh đã sớm đoán được, kẻ mắc chứng loạn thần kinh Thiên Dạ này sẽ chủ động tìm đến.



Khi nhóm người đến bên ngoài phòng, Quý Tư Thần hơi khựng lại và vẫy tay lần nữa: “Trước tiên nghe đã.”

Lão nhị rõ ràng có ý không để anh ta nhúng tay vào, phải xem tình hình trước.

Trong phòng, đồ vật rơi lung tung, Lục Mặc Trầm quay người, lôi xương chân của người phụ nữ rồi đè xuống.

Thiên Dạ đang vật vã, cô ta hơi ngạt thở, nhất thời không thể thoát ra.

Quay lại thấy người đàn ông đang cầm một chai rượu vang đỏ có ý định đập vào đầu cô.

Cô tránh được trường hợp vừa gấp vừa nguy hiểm, nhưng không ngờ anh đã quật ngã cô, túm lấy cô ta, đẩy xuống và đè cô ta lên ngăn tủ trước đó.

Trên trán anh chỉ có mồ hôi lấm tấm, làm lộ ra khuôn mặt đã nhiều năm không gặp, vô cùng đẹp trai.

“A Trầm, tay của anh trắng lên nhiều rồi.” Cô ta cười cười: “Lúc trước ở trong quân đội, anh còn hơi đen.”

Lục Mặc Trầm vươn tay lấy con dao găm từ trong ngăn tủ ra, lưỡi dao sắc nhọn găm vào cổ cô ta, anh mím môi giống như không muốn nói lời nào.

Thiên Dạ nhìn con dao găm kia tiến đến từng li từng tí, cô ta giương mắt lên phía trước: “Em từ nơi xa về tìm anh, anh muốn giết em ư?”

“Cô là người phụ nữ khiến tôi ghê tởm nhất, không ai bằng.” Anh thốt ra từng chữ rõ ràng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play